Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cháy Nắng

Chương 6: Bạn gái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Giang Dã thật sự sắp nôn ra ngoài.

Cậu lớn như vậy đây là lần đầu tiên bị say xe, dạ dày cồn cào, đầu óc cũng choáng váng muốn chết, còn cảm thấy khó chịu hơn khi sốt cao, có đổi tư thế như nào cũng không thoải mái.

Thẳng đến khi, một cú lắc xe khiến đầu của cậu trượt xuống dựa vào vai của Tân Nguyệt, cậu đột nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, giống như cuối cùng cậu cũng tìm thấy một điểm tựa trong không gian mà cậu không còn nơi nào để đi.

Lúc trước Tân Nguyệt cũng từng bị say xe, cô biết khi say xe nếu như tìm được một tư thế thoải mái sẽ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng cô không thích bị người khác dựa vào như thế này, hơn nữa tóc của cậu cứ lọ ngọ khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, nếu như hôm qua không phải Trần Giang Dã đã cứu cô, cô tuyệt đối sẽ đẩy cậu ra, sau đó tìm tài xế lấy túi nilon đưa cho cậu tự nôn, cô không muốn mạo hiểm làm gối dựa cho người khác nôn mửa trên người mình.

May mà, đến trạm xe Trần Giang Dã cũng không nôn.

“Đợi tôi tỉnh lại một lúc.”

Xuống xe, cậu khom lưng chống đầu gối ở bên lề đường.

Tân Nguyệt ở đứng bên cạnh, vừa xoa vai vừa đợi cậu.

Qua một lúc, cô hỏi: “Còn khó chịu không?”

Trần Giang Dã không lên tiếng.

Tân Nguyệt lại đợi thêm hai giây: “Tôi mua cho cậu chai nước.”

“Không cần.”

Trần Giang Dã hít sâu một hơi, đôi môi mỏng mím lại thành một đường: “Ở đâu bán điện thoại?”

Tân Nguyệt chỉ qua bên kia: “Ở đó.”

“Đi thôi.”

Trần Giang Dã đi thẳng về phía bên kia.

Tân Nguyệt ở phía sau nhìn thấy bước chân của cậu khá lớn, chớp chớp mắt, đi theo sau.

Trần Giang Dã tìm một cửa hàng lớn nhất đi vào, sau khi hỏi các mẫu điện thoại, cậu nhanh chóng chọn một chiếc điện thoại hơn bảy nghìn tệ.

Điện thoại ban đầu của cậu hoàn toàn bị hỏng, không thể quét mã, cậu phải lắp thẻ sim vào chiếc điện thoại khác mới có thể thanh toán.

Rất kỳ lạ, rõ ràng hai người không thân, lại khác giới, hơn nữa còn không nói chuyện, ngồi ăn cơm cùng nhau lại không có một chút ngượng ngùng, giống như im lặng ăn cơm là sự ăn ý giữa bọn họ.

Ăn được một nửa, Trần Giang Dã đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người: “Tôi ra ngoài hút thuốc.”

Tân Nguyệt nghĩ cậu nghiện thuốc khá nặng, nhưng không nói, chỉ gật đầu.

Qua mấy phút, cậu quay lại, bởi vì vừa hút thuốc xong, Tân Nguyệt ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cậu, rất dễ ngửi.

Cô đột nhiên cảm thấy, đàn ông hút thuốc cũng không giảm bớt sự nam tính.

Ý thức được bản thân nghĩ đến điều này, động tác đưa thức ăn vào miệng của Tân Nguyệt khựng lại.

Trần Giang Dã nhìn thấy cô gắp miếng thịt trì trệ không bỏ vào miệng, hỏi cô: “Sao vậy?”

Tân Nguyệt định thần: “Không có gì.”

Cô cho miếng thịt vào miệng, sau khi ăn xong thì đặt đũa xuống: “Tôi đi thanh toán trước.”

Trần Giang Dã ném hạt đậu phộng vào trong miệng, nói: “Tôi đã thanh toán rồi.”

Tân Nguyệt nghi ngờ nghiêng đầu sang: “Không phải nói tôi mời?”

Trần Giang Dã tiếp tục ăn đậu phộng, giọng nói không chút dao động: “Tôi không tiêu tiền của phụ nữ.”

Tân Nguyệt khẽ nhướng mày, vẫn là nghiêng đầu nhìn cậu, cô không thích hành động này của đàn ông, không để cô chi một khoản nào, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, như có cảm giác mắc nợ cậu.

Trần Giang Dã dường như nhìn ra được tâm tư của cô, liếc nhìn cô nói: “Nếu như cô cảm thấy ngại, vậy xem như nợ tôi ba ân tình.”

“Tôi mới không cần.”

Tân Nguyệt không hề do dự, trực tiếp từ chối, dù sao thì cô cũng đã nợ cậu rồi, có thể bớt nợ một chút cũng là bớt, có lợi mà không chiếm thì chính là đồ ngốc.

Trần Giang Dã vốn nghĩ rằng cô sẽ đồng ý, nhưng nhìn thấy cô từ chối vừa nhanh vừa dứt khoát như vậy, vẻ mặt cậu sững một giây, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Tân Nguyệt nhìn thấy cậu không động đũa trong vài giây, hỏi: “Cậu còn ăn nữa không?”

“Không ăn nữa.”

Trần Giang Dã đặt đũa xuống.

Tân Nguyệt liếc nhìn chín chiếc dĩa bọn họ ăn ở trên bàn không còn thừa lại bao nhiêu, đáy mắt hiện lên ý cười, chống cằm hỏi Trần Giang Dã: “Đồ ăn ở đây ăn được không? Đại thiếu gia.”

Trần Giang Dã nghe thấy cô cố ý kéo dài ba chữ cuối cùng, mí mắt giật giật, không lên tiếng.

Tân Nguyệt mím môi nhịn cười, đổi chủ đề: “Cậu còn muốn mua thứ gì nữa không?”

“Còn.”

Trần Giang Dã lấy hai tờ khăn giấy lau miệng: “Đến siêu thị.”

Trần Giang Dã mua một túi mì gói và bánh quy lớn ở siêu thị, điệu bộ hận không thể đóng gói tất cả thức ăn trong siêu thị đem về nhà.

Tân Nguyệt có chút tò mò, bèn hỏi cậu: “Hai hôm nay cậu không ăn gì?”

“Thức ăn mà bọn họ nấu là cho người ăn?”

Trần Giang Dã nói lời này còn mang theo ý nghiến răng nghiến lợi.

Tân Nguyệt không nhịn được mà bật cười: “Cho nên cậu thật sự không ăn gì?”

Trần Giang Dã liếc mắt nhìn cô: “Ba ngày không ăn, chó đều chết đói.”

“Vậy cậu ăn gì?”

“Tôi có mang theo đồ ăn.”

Tân Nguyệt cười nhẹ một tiếng, cái người này còn biết tính toán trước.

Khi Trần Giang Dã thanh toán, Tân Nguyệt ở bên ngoài đợi cậu.

Đợi cậu tính tiền xong đi ra, Tân Nguyệt đang định quay người rời đi, nhưng nhìn thấy cậu đi ngang qua một bức tường có gương phản chiếu thì đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên cáu kỉnh.

Tân Nguyệt đoán, cậu có lẽ nhìn thấy sợi tóc dựng thẳng trên đầu mình.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của cậu trở về như cũ đi về phía cô.

Tân Nguyệt cho rằng cậu không quan tâm, kết quả cậu dừng lại trước một cửa hàng trang sức.

“Trai đẹp muốn mua món gì?” Bà chủ lập tức đi qua chào hỏi.

Trần Giang Dã không nói chuyện, vẻ mặt không có chút biểu tình nào bước đến khu bày mũ lưỡi trai.

“Mua mũ hả,” Bà chủ rất nhiệt tình, lấy một chiếc mũ đưa cho cậu, “Chiếc này rất đẹp.”

Trần Giang Dã liếc mắt nhìn, bên trên có logo Nike, nhưng có móc nhiều thêm một chữ.

“Tôi tự lựa.”

Cậu làm sao có thể mua hàng giả, còn là hàng giả nhìn một cái liền biết ngay.

Tuy nhiên sau khi nhìn hơn mười chiếc mũ được bày bán ở đây, cậu có chút suy sụp.

Hơn mười chiếc mũ này, chiếc nào cũng nhái logo ở bên trên, còn lại không phải màu hồng thì chính là màu xanh lá cây, hoặc là đỏ tươi, chỉ có duy nhất một cái được xem là bình thường, nhưng……nó lại giống hệt chiếc mũ mà Tân Nguyệt đang đội.

Cậu đang nhìn chằm chằm vào chiếc mũ kia, bà chủ nhạy bén, lập tức lấy chiếc mũ: “Cái này hả, rất đẹp, còn mang cặp với bạn gái của cháu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »