Phần 1 chương 1: Trò chơi nô ɭệ

Nói là gϊếŧ người chơi, như thế nào lại biến thành những thủ lỉnh cùng nhau tranh đoạt một nô ɭệ ti tiện được dưỡng ở lòng giam?

“ Bang!”

Là âm thanh của pha lê bén nhọn nện lên trên sàn nhà, pha lê nhỏ vụn tra trát vào làn da, cái loại tinh mịn này khi trát vào da thật khiến người ta đau đớn, cái cảm giác đau đớn ấy khiến Diệp Tấn An giật mình tỉnh dậy. Còn chưa kịp phản ứng trước mắt đã xảy ra chuyện gì thì bên tai đã nghe được một âm thanh lạnh băng của máy móc nhắc nhở.

“Hệ thống 081 vì ngài mà phục vụ”

“ Hoan nghênh ngài đi vào trò chơi sinh tồn, bởi vì ngài thân là một NPC không làm việc đàng hoàng, hình phạt trước mắt là khai trừ thân phận NPC, trở thành người chơi. Chúc mừng NPC Diệp Tấn An đã trở thành người chơi đệ hào 10000000 của trò chơi! Xét thấy sự đặc thù của thân phận của ngài. Tại thế giới đầu tiên trong trò chơi, không có bao nhiêu người mới, thỉnh ký chủ vượt qua được khó khăn vượt qua cửa thứ nhất. Tiếp đến hoàn thành thêm nhiệm vụ của bốn thế giới.”

Diệp Tấn An:”?”

Bị khai trừ rồi?

Hắn tên là Diệp Tấn An, là một NPC trong một trò chơi sinh tồn, tuy rằng là NPC, nhưng kỳ thật cũng không có gì to tát ngoài việc tiếp nối công tác cùng người chơi.

Công tác lớn nhất của hắn chính là lừa dối nam nhân.

Hắn nghe người khác nói, chỉ cần lừa dối đủ 100 boss của 100 cái phó bản, công lược xong rồi chia tay thì hắn liền có được tự do.

Ở một phút trước, hắn rốt cuộc cũng hoàn thành công lược 100 nhân vật, hắn tưởng rằng rốt cuộc cũng có thể giải thoát, có thể rời khỏi trò chơi.

Vừa mới chia tay xong người cuối cùng thì trước mắt hắn trời đất liền quay cuồng, vừa mới mở mắt liền đến nơi này. Nghe được cái tin tức bản thân bị khai trừ, Diệp Tấn An cả người đều hơi hơi ngây ngẩn, nhấp môi không hé răng.

Nếu là xuyên qua trò chơi, ít nhất cũng phải biết trước mmatwstinhf hướng như thế nào, rồi sau đó mới quyết định bước tiếp theo nên đi thế nào.

Thoáng vén áo choàng lên, đang muốn thấy rõ ràng tình thế, nhưng áo choàng vừa vén lên, vừa lúc đối mặt với một đôi mắt xanh biếc.

Một nam nhân với mái tóc vàng và đôi mắt xanh.

Khi đối phương nhìn thấy mình rõ ràng hắn cũng sửng sốt một giây, Diệp Tấn An vừa mới dời tầm mắt đi, kết quả động tác đối phương thật mau!

Nháy mắt đã tiến đến bên cạnh, duệ khí lạnh băng kề sát cổ họng Diệp Tấn An, cái người nam nhân tóc vàng mắt xanh này nháy mắt đã ôm sát và giam cầm thân thể Diệp Tấn An lại bên người.

“ Đừng nhúc nhích, bằng không ta liền gϊếŧ ngươi.” Âm thanh lạnh băng không có một tia tình cảnh của nam nhân vang lên.

Diệp Tấn An thật sự bị tình cảnh trước mắt dọa sợ.

Lưng cứng còng, không dám nhúc nhích, sợ cái đồ vật lạnh như băng kia sẽ trực tiếp xuyên qua cổ họng mình.

Mà giờ phút này, hình như bị động tác của nam nhân dọa sợ không phải chỉ có mình hắn mà còn có rất nhiều người, đám đông rối loạn một ít, nghe được âm thanh kinh hô ở chung quanh.

Nam nhân không quản, mang theo Diệp Tấn An, từ một góc đi một đường đến trung tâm của yến hội.

Ngẩng đầu hướng về phía bên trên giương giọng nói: “ Thả ta đi, bằng không ta liền gϊếŧ nô ɭệ này!”

Toàn bộ người tham gia yến hội đột nhiên yên lặng đi.

Diệp Tấn An giờ phút này không rảnh nhìn tới nam nhân phía sau, hắn bận nhìn xung quảnh rồi, thông qua áo choàng trên người hắn như đã minh bạch tình hình trước mắt của mình.

Kiến trúc phảng phất giống với La Mã cổ, rộng rãi đại khí, mà hình như ở đại sảnh huy hoàng này hiện giờ đang diễn ra yến hội, tiểu bàn lùn rơi rụng, bên cạnh bàn lùn có tốp năm top ba nam nhân nữ nhân đang ôm nhau.

Mà bàn lùn này một đường kéo dài hướng lên trên, một cái cầu thang được điêu khắc hoa văn xinh đẹp, mặt đồ vật cao hơn, bởi vì tầm mắt bị cản trở nên Diệp Tấn An nhìn không được rõ.

Hẳn đây là một yến hội dành cho những vị có địa vị cao.

Thông tin trước mắt như vậy cũng đã đủ.

Kiến trúc La Mã cổ à?

Diệp Tấn An nghĩ nghĩ, cái phong cách nay trong phó bản của trò chơi sinh tồn, hắn cũng có ấn tượng vì từng gặp mấy cái.

Cơ bản đều là cấp F, khó khăn cũng không lớn.

Trừ bỏ một cái siêu biếи ŧɦái kia thì…. Ân, hẳn không phải là cái kia đi!

Hiện giờ hắn cũng là tân nhân, không có khả năng là lần đầu liền gặp cấp S.

Diệp Tấn An trước mắt bỏ đi cái đáp án này, sau đó liền nhìn xem chính mình.

Tay chân còn mang theo xiềng xích màu đen, trên người mặc vải bố thô màu vàng, trên đầu còn mang một cái mũ choàng rộng to chặn hơn phân nữa khuôn mặt.

Hiển nhiên thân phận của hắn là nô ɭệ.

Cho dù trong đầu trống rỗng, dù không có chút ít ký ức, Diệp Tây An cũng đại khái có thể phân biệt.

Trước mắt rõ ràng là một yến tiệc dành cho giới có địa vị, mà hắn thân là một tiểu nô ɭệ đang bị một nam nhân không biết từ nơi nào rơi xuống bắt cóc, mượn cơ hội này tới uy hϊếp vị có địa vị cao nhất đang ở trên cao kia.

Cái bố cục này giống như có điềm tử vong a.

Hắn nhớ rroxcho dù là ngươi chơi mới, hệ thống đều đưa đủ thứ loại bàn tay vàng, như thế nào hắn hiện giờ giống như cái gì đều không có?

Mới ra xưởng hệ thống mới sao?

081: “ Tích, kiểm tra đo lường cho thấy ký chủ đối với hệ thống có ác ý, cố ý vì ký chủ gia tăng kỹ năng đặc biệt! Lập tức vì ngài gia tăng tính chất đặc biết của NPC nguyên bản.”

“ Mẫn cảm.”

Sau khi âm thanh của hệ thống vừa dứt, Diệp Tấn An cảm giắc được 5 giác quan của mình được mở ra, thể cảm so với bất cứ cái gì đều nhạy cảm hơn.

Tỷ như độ nóng của nam nhân phía sau như xuyên qua quần áo truyền đến tới trên người Diệp Tấn An, cái loại cảm giác này_____

Phi thường nóng a.

Làm hắn nhịn không được run lập cập, thân thể có chút nhũn ra.

“ Ngô…’ Diệp Tấn An hừ một tiếng.

Nam nhân phía sau tuyệt đối nghe được, thân thể y cương cứng một giây.

“ Đừng có kêu,đồ tao vật” Nam nhân mở miệng trào phúng.

Theo sau, thân thể hắn lại bị kéo vào vào sát gần.

Diệp Tấn An mặt nghẹn đỏ bừng, hô hấp đều khó khăn, muốn giãy giụa nhưng thân thể bị kẹp chặt.

Đang muốn nói cái gì thì giữa không khí im lặng của yến hội vang lên một âm thanh lãnh đạm.

“ Gϊếŧ liền gϊếŧ, chẳng qua là một nô ɭệ nhỏ nhoi mà thôi. Reuel, đây là kế hoạch chạy trốn của ngươi?” Ra là âm thanh của vị trên cao kia.

Âm thanh thật lãnh đạm.

Nhưng Diệp Tấn An lại cảm thấy am thanh đáng ghét này có điểm quen thuộc.

“Ha ha ha” chung quanh cũng vang tới một trận cười trào phúng, nguyên yến hội tĩnh lặng bởi vì những lời này mà bật cười.

“ Thật nực cười, ra đây là Reuel, thành chủ uy phong đa mưu đa trí trong lời đồn sao?”

“ Một cái tiểu nô ɭệ thôi mà, lớn tiếng làm cái gì chứ, ta nhớ rõ nô ɭệ này, hắn hướng bá tước Geri của chúng ta cầu. Tự nguyện trở thành nô ɭệ chì vì muốn liếʍ ngón chân của bá tước Geri’’

Yến hội xôn xao thảo luận.

Mà cái người được xưng là bá tước Geri kia nho nhã lễ đô tháo cái mũ của chính mình xuống, khinh miệt nhìn nam nhân tóc vàng mắt xanh đang bắt cóc Diệp Tấn An.

“ Nô ɭệ này có thể vì chủ hy sinh, đó là vinh hạnh của hắn.”

Thân thể của Diệp Tấn An bất giác run lên.

Kia không phải là ý nguyện của Diệp Tấn An, càng phải nói là phản ứng đó là thuộc về thân thể này, nói đúng hơn đây là phản ứng thân thể của nguyên chủ.

Nguyên chủ đang thương tâm, hơn nữa còn có du͙© vọиɠ muốn tự sát rất lớn.

Mắt Diệp Tấn An ửng đỏ, có chút hoảng loạn: “ Tại sau ta lại như vậy, hệ thống….ta không nói ngươi ác nữa, ngươi đừng làm ta tự sát.”

081: “Ký chủ ngài không biết sao? Mỗi một nhận vật trong một phó bản của trò chơi đều có một nhân vật giả thiết nguyên bản, vì phòng ngừa OOC, có một ít sẽ bị cưỡng chế sử dụng. Tỷ như khi gặp người mình yêu khóc, thân thể liền không tự giác được mà khóc theo, loại này là sinh lý bản năng, rất khó xử lý. Cái giả thiết này không phải ta tạo ra!”

OOC có nghĩa “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

Đáng lẽ ra không cần giải thích, nhưng nhìn đến bộ dạng đáng thương của Diệp Tấn An, 081 không nhịn được mà nhiều lời hơn.

“ Ký chủ ngài có thể nắm chặt tay nổ lực đối kháng một chút, tuy rằng không thể làm thân thể ngừng run vì thương tâm, nhưng ít ra có thể chống cự được du͙© vọиɠ tự sát.”

Diệp Tấn An nắm chặt tay, lặp lại ý nghĩ không cho chính mình tự sát, thật sự là có hiệu quả.

Những hành động này rơi vào mắt những người khác, tiếng chê cười ngày càng lớn hơn.

“ Bá tước Geri, nhìn tiểu nô ɭệ này đi, nó vì lời nói của ngài mà kích động kìa, chắc giờ phút này nó đang rất muốn vì ngài dân lên sự trung thành của mình mà tự sát a.”

“ Cẩu đê tiện, đừng có chết ở nơi này mắc công làm dơ mắt của chủ nhân.”

Yến hội thập phần náo nhiệt.

Lộc cộc----

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Ê a ---

Cửa của đại sảnh bị đẩy ra, giờ phút này ngoài cửa đều là binh lính tinh nhuệ mặc áo giáp sát, trên tay giơ vũ khí.

Cả yến hội bị binh lính quay quanh!

Sau khi bắt cóc Diệp Tấn An, trong mắt Reuel cũng thoáng lên một tia ảo não!

Hắn rõ hơn so với bất kỳ kẻ nào, thời khắc chính bản thân bắt cóc Diệp Tấn An là đã mất đi một cơ hội trốn thoát.

Hắn đáng lẽ ra là phải bắt cóc một quý tộc chứ không phải là một nô ɭệ hèn mọn!

Nhưng chính hắn cũng không biết tại sao lại ra nông nỗi này, tên nô ɭệ này lúc trước còn tự hướng hắn rót rượu, hắn đều lười xem tới một cái, có thể là lúc vừa rồi, lúc hắn quăng chén rượu đi, nô ɭệ này nháy mắt liền cùng hắn đối diện.

Hắn liền cảm thấy nô ɭệ này không giống trước.

Ánh mắt này…..thật xinh đẹp!

Đồng tử này là màu đen.

Thời khắc hắn nhìn thấy, trong ánh mắt chứa tràn đầy sự kinh ngạc kia, như có sao trời rơi vào nhân gian này.

Đôi môi kia nhấp___

Giống như một con dã lộc vô tội, cơ hồ là bản năng làm hắn phải thực hiện kế hoạch của mình.

Mà cho tới bây giờ….. Xác định kế hoạch đã bị phá sản, Reuel cung hiểu khi nãy mình có bao nhiêu xúc động, nhưng cho dù vậy, hắn cũng không nghĩ bản thân sẽ buông nô ɭệ này ra.

Thân thể này quá mềm.

So với nữ nhân còn mềm hơn.

Không….không phải, cái loại mềm này cùng cái loài mềm không thú vị kia khác nhau.

Đôi chân giấu dưới tấm vải bố to rộng kia còn ẩn ẩn phát run.

Mảnh cổ khảnh kia còn bị chính mình bóp chặt.

Sự yếu ớt kia làm người khác không muốn ngừng mà dán tới____

Yếu hầu Reuel lăn lăn, một lần nữa nghe được tiếng nô ɭệ khẽ rên, phảng phất giống tiếng của tiểu thủ nào đó nức nở.

“ Đau, nhẹ chút’

Bá!

Đầu óc Reuel như bị thiêu cháy!

“Bang!”

Cơ hồ hắn khó có thể ngăn chặn hành động của chính mình, hắn ném mảnh vỡ thủy tinh đang cầm trong tay qua một bên, tiếp đó đem người Diệp Tấn An quay lại đối diện mình!

Nam thanh niên, kẹp chặt chân hắn, đem hắn giống với con gà con mà kéo vào lòng ngực.

Ở trước mặt công chúng, kéo mũ choàng của hắn ra.( hắn ở đây là DTA)

“Tê___”

Sau một một hít ngược khí là những âm thanh kéo đến.

“ là màu tóc đen. Thao! Đây chẳng phair là nô ɭệ dơ bẩn nhất, hạ đẳng nhất sau? Ai đem hắn tới yến hội vậy!”

“ Reuel muốn làm gì, chẳng lẽ hắn định đem nô ɭệ này xé nát!”

“ Sai rồi, hắn chính là muốn bẻ chân tên nô ɭệ này.”

Ở trong sự kinh ngạc, còn có ánh mắt thay đổi của một số kẻ đang cười người kia.

Reuel như không quan tâm tới bọn họ, hắn nắm cằm Diệp Tấn An lên, phảng phất liền đem thân mình đi lên.

Rồi sau đó

Gần trong gang tất đem đôi môi của mình dán lên.

Diệp Tấn An nhân cơ hội này dùng sức đẩy mạnh hắn ra, người từ trong ngực, Reuel bị cướp đi.

Phía sau hai binh lính đem Reuel trấn áp, khiến hắn mất đi tự do.

Mà Diệp Tấn An bị người ta đẩy hướng tới gần vị trí của thành chủ.

Nái tóc nàu đen kia đã không còn mũ choàng che giấu, nên xõa xuống đến ngang eo.

Chung quanh vừa rồi vẫn còn các quý tộc vui cười, nay đều như nhìn thấy vật gì đó rất dơ bẩn, Diệp Tấn An đi đến nơi nào bọ họ liền như thủy triều đang rút mà tản ra.

Cũng chính lúc này Diệp Tấn An rốt cuộc cũng nhìn thấy được.

Bàn lùn này là một đường kéo dài.

Đài cao này nguyên lai có 33 tầng cầu thang, mà trên vị trí cao nhất kia có một người nam nhân địa vị cao thượng đang tọa vị.

Hắn lười nhác ngồi trên một vương tọa, toàn thân mặc một trường bào màu trắng, trên đầu mang vương miện kim sát, mái tóc dài màu trắng dài một đường quyến rũ đến chân.

Nam nhân kia lười nhác cầm ly rượu trên tay, gương mặt kia đẹp vượt súc tưởng tượng, đặc biệt là thời khắc uống rượu, cánh môi màu hoa hồng nhấp một chút, sẽ khiến cho người đối diện nhịn không được mà nhìn chằm chằm.

Sau đó nhìn chằm chằm a nhìn chằm chằm….

Diệp Tấn An nhìn chằm chằm tới mức đống băng người luôn.

Hắn muốn khóc a~.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời đầu tiên là mình muốn cảm ơn các bạn đã đọc truyện. Bộ này là bộ đầu mình dịch nên có thiếu sót gì mong mọi người góp ý và bỏ qua cho mình ạ. Mình chưa đọc bộ này bao giờ nhưng khi nhìn thấy tên truyện mình đã quyết định vừa dịch vừa đọc luôn ạ. Mình sẽ cố gắng bắt kịp tốc độ ra tập của truyện nhất có thể. Mình xin chân thành cảm ơn.