Chương 4-1

Diệp Tấn An cũng không muốn chính bản thân ngủ nhanh như vậy, như vậy là quá sớm rồi, tuy độ nhạy cảm đã giảm thấp xuống còn 90, nhìn chỉ như là con số, đối với Diệp Tấn An cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Nếu đây là thân thể trước khi của hắn thì tốt rồi, hắn trước kia chính là NPC đệ nhất, cho dù ngũ cảm có được mở ra hay phóng đại lên thì thân thể trước kia của hắn cũng có thể nhịn được.

Nhưng thân thể tiểu nô ɭệ trước mắt lại giống như một đứa trẻ mới sinh, vừa mẫn cảm vừa yếu ớt.

Là cái loại hoàn toàn không có năng lục phản kháng, chỉ cần chạm một chút liền nhũn người ra, kí©h thí©ɧ đến co rút.

Hắn cơ hồ là muốn trở thành công chúa trong truyện cổ tích, cách mười tám tầng nệm chăn còn có thể cảm nhận được viên đậu nành nho nhỏ kia.

Cho dù thân thể và tinh thần đều mệt, nằm rơm rạ cũng như trên những con dao nhỏ đang cắt thịt mình đi nữa, cho dù khó chịu muốn chết.

Đặc biệt là sau khi biệt độ mẫn cảm giảm đi kia, tự nhiên là không khống chế được nội tâm mệt mỏi, mắt bắt đầu nặng nề híp lại.

Tuy nhiên Diệp Tấn An chính là cái gì cũng không biết.

Vào ban đêm ở La Mã yểm, phảng phất như tồn tại ma chú.

Có người thanh tỉnh, có người trầm miên ( ngủ say).

Diệp Tấn An nằm ngủ liền mơ thấy một cơn ác mộng.

Cực kỳ cực kỳ không tốt.

Trong mộng của hắn, chủ cảm thấy chân của mình bị một người nào đó nâng lên.

Là một người nam nhân.

Bởi vì bàn tay to lớn một cách dị thường thế nên chỉ cần một tay đã bao phủ hoàn toàn bàn chân của hắn.

Nam nhân kia tựa hồ dựa mặt gần sát bên chân hắn, bởi vì hắn có thấy cảm thấy được hơi thở của nam nhân kia rất gần với chân hắn. Khiến cho hắn thấy vừa ngứa vừa nóng, liền nhìn không được mà cuộn tròn ngón chân và muốn rụt lại.

Nhưng đối phương tựa hồ như không cho phép hắn làm như vậy, đôi tay kia sờ chân hắn như sờ thứ gì đó rất trân quý, một tấc lại một tấc, sờ sờ ngón chân hắn.

Thậm chỉ đến cả khe hở giữa các ngón hắn cũng không buông tha....

Tinh tế nghiền nát.

Một sự ôn nhu khiến người khác nói không thành lời.

Cho dù ngũ cảm của hắn đã được hạ thấp xuống, tuy rằng so với những việc trước kia thì việc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhưng thân thể yếu ớt này cũng không thể nào chịu nổi sự đùa nghịch như vậy.

Nhưng đối phương cố tình không buông tha mà ngày càng quá đáng hơn.

Rồi sau đó..... Có cái gì đó bọc lấy hắn.

Có cái gì đó khẽ cắn??

Khoang....cắn???

Là ở địa phương nào .

Diệp Tấn An nghĩ nghĩ một lúc liền hoảng hốt...

Nơi bị bọc là chân hắn a.

Diệp Tấn An bổng nhiên mở mắt ra.

Bên ngoài mặt trời đã lên từ lúc nào rồi, những ánh dương tươi đẹp đó thông qua cửa sổ nhỏ bé mà chiếu vào l*иg giam, khiến Diệp Tấn An nhịn không được mà phải nheo mắt lại.

Hắn xoa xoa đôi mắt của mình, hiện giờ hắn không rảnh lo việc mình có bị chói hay không, hắn vội cúi đầu nhìn xuống chân của mình.

Áo choàng bằng vải bố không đủ dài để che đi đôi chân của hắn.

Đôi chân trắng nõn liền bại lộ trong không khí, đầu ngòn chân của hắn đều là hồng hồng , đang tắm mình không ánh nắng của ban ngày.

Không đúng, không phải là hồng bình thường.

Càng giống như là màu hồng đậm.

Giống như bị người ta để trong miệng hút thật lâu khiến nó sưng huyết lên như vậy.