Chương 14: Phòng thử đồ

Ngày hôm sau Thời Nhiên dậy rất sớm vì Tùy Thanh Yến đã nói muốn dẫn cô đi chọn lễ phục. Sau khi ăn sáng tại phòng Thời Nhiên, hai người cùng đi thang máy đến bãi đậu xe, Châu An đã chuẩn bị xe xong và đang đợi ở đó.

Thang máy đang chậm rãi đi xuống, Tùy Thanh Yến quay đầu lại hỏi: "Em còn nhớ rõ hôm qua chúng ta đã thương lượng thế nào không?"

Thời Nhiên gật đầu: "Nhớ, chúng ta phải cố gắng tự nhiên nhất có thể, giống như một cặp đôi thực sự. Nhưng chuyện này thật sự có chút..."

“Cho nên là chúng ta đã hẹn nhau sẽ bắt đầu luyện tập từ lúc rời khỏi nhà mà phải không?”

“Đúng vậy.” Thời Nhiên căng thẳng nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người đứng cạnh nhau trên cửa thang máy bằng gương vàng: “Từ bây giờ trở đi, chúng ta sẽ nhập vai và coi nhau như người yêu thực sự.”

“Ừm.” Tùy Thanh Yến nói, anh nắm lấy tay Thời Nhiên, luồn những ngón tay thon dài của anh vào tay cô rồi siết chặt lại, động tác rất tự nhiên và quen thuộc, như thể anh đã làm rất nhiều lần.

Thời Nhiên càng trở nên khẩn trương hơn, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay liên tục truyền đến khiến cô không thể tập trung nổi. Cô lặng lẽ cắn răng, trong lòng tự mắng chính mình: Thời Nhiên, chỉ là một vở kịch thôi, Tùy Thanh Yến cũng không ngại, ngươi còn ra vẻ cái gì nữa. Hơn nữa chính ngươi đã gây ra rắc rối nên tất nhiên ngươi phải chịu trách nhiệm và giải quyết nó, ngươi không thể là một con rùa đen rụt cổ.

Cô không ngừng ám chỉ bản thân, hỗn loạn trong lòng dần dần ổn định lại, cô cảm thấy chính mình cũng nên thể hiện sự cố gắng, vì vậy cô nói: “Tối hôm qua tôi đã tra cứu một số thông tin trên mạng, tìm hiểu xem những cặp đôi bình thường ở cạnh nhau sẽ làm gì cùng nhau."

Thang máy đã tới, Tùy Thanh Yến dẫn cô đi đến cửa, thuận miệng hỏi: "Có thu hoạch gì không?"

"Các cặp đôi trong từng khoảng thời gian yêu nhau, họ sẽ làm những việc khác nhau." Giọng điệu của Thời Nhiên nghiêm túc hệt như Châu An: "Ví dụ như những người mới ở bên nhau, những người đã ở bên nhau một thời gian và những người đang ở bên nhau và sắp sửa kết hôn. Tình cảm tự nhiên sẽ liên tục thay đổi, mức độ thân mật của cả hai khi ở các giai đoạn khác nhau cũng sẽ khác nhau. Ví dụ như khi mới quen nhau, họ có thể rất ngượng ngùng... Vậy chúng ta đang ở giai đoạn cụ thể nào vậy? Giai đoạn mới yêu nhau tương đối ổn đó. Tôi nghĩ nó sẽ dễ diễn hơn."

Hai người đi tới chỗ để xe, Châu An mở cửa xe ra, Tùy Thanh Yến để Thời Nhiên vào trước, sau đó bản thân thì đi sang bên kia mở cửa lên xe.

Sau khi ngồi xuống, anh tự nhiên nắm chặt tay Thời Nhiên, trầm tư nói: “Có một chút hơi khó.”

"A? Có khó gì sao?"

“Đương nhiên.” Anh khẽ mỉm cười: “Em vừa nói giai đoạn này sẽ có cảm xúc ngượng ngùng, nếu biểu đạt không đúng sẽ hoàn toàn bị hiểu lầm.”

Thời Nhiên cảm thấy rất có lý: "Đúng vậy."

“Cho nên tôi có một đề nghị.” Tùy Thanh Yến nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay cô: “Chúng ta nên diễn theo kịch bản.”

"Kịch bản? Hiện tại tìm kịch bản có phải là quá muộn rồi không?"

“Không phải em đã viết nó từ lâu rồi sao?” Anh mỉm cười: “Em còn nhớ rõ lời của em và bà chủ nhà nói không?”

Đột nhiên Thời Nhiên nhớ tới lời nói dối mình đã tùy tiện nói ra, không hiểu sao khí thế liền mềm nhũn: "Nhớ."

“Vì vậy.” Tuỳ Thanh Yến cuối cùng tổng kết lại lời nói: “Bối cảnh của chúng ta là một đôi tình nhân, yêu cuồng nhiệt đã lâu, chuẩn bị về Đế Đô gặp phụ huynh để bàn chuyện kết hôn.”

Cửa hàng lễ phục mà Tuỳ Thanh Yến đưa cô đến, cô đã nghe nói về nơi đó từ lâu về trước, đó là thương hiệu của một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, chỉ mở ở trung tâm các thành phố lớn, hơn nữa chỉ cho những người có thẻ thành viên vào, người qua đường bình thường thậm chí còn không có tư cách vào cửa hàng tham quan.

Từ xa xa, cô đã nhìn thấy trước cửa hàng có hai hàng người ở đó, vừa xuống xe cô đã bị những người này bao vây tới. Thời Nhiên trong thời gian đi cùng Tuỳ Thanh Yến đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng như vậy nên dần cũng thích ứng được.

Người quản lý của cửa hàng đưa hai người lên tầng hai, giọng điệu ngọt ngào cười hỏi: “Thời tiểu thư muốn kiểu lễ phục nào? Tầng hai có trưng bày đầy đủ các kiểu dáng mới nhất đến từ các nhà thiết kế của chúng tôi. Tiểu thư có thể chọn xem kiểu dáng mà tiểu thư yêu thích."

Phía bên trong cửa hàng được trang trí rất phong cách, với hai màu đơn giản đen và trắng, ở giữa để một tủ trưng bày bằng kính, trong đó trưng bày rất nhiều chiếc cúp khác nhau, xung quanh bốn phía bức tường là một vòng các dãy quần áo rực rỡ. Dáng người cao gầy của Ma-nơ-canh mang những bộ lễ phục hết sức xinh đẹp, phô bày toàn bộ sự xa hoa của nơi đây.

Thời Nhiên chợt cảm thấy có chút choáng ngợp.

Người quản lý của cửa hàng trước tiên chỉ vào chiếc váy ở phía ngoài cùng bên trái: "Thời tiểu thư thấy chiếc váy này thế nào? Đây là chiếc váy rất được ưa chuộng trong cửa hàng của chúng tôi. Chủ đề của nó là nàng tiên cá dưới đại dương. Loại vải này được làm từ công nghệ kỹ thuật tiên tiến nhất, làn da khi tiếp xúc với nó sẽ vô cùng dễ chịu, mang lại cảm giác rất thoải mái. Không chỉ vậy, màu sắc của nó cũng rất lưu động. Tiểu thư có thể nhìn vào chỗ này của chiếc váy, màu sắc đang được biến đổi dần dần. Đây là ý tưởng mô phỏng sóng biển, khiến người ta khi nhìn thoáng qua như đang thực sự ở trên bãi biển, bắt gặp thấy một nàng tiên cá. Đồng thời chiếc váy này cũng được khảm những viên kim cương thật, tổng cộng có một trăm hai mươi viên. Chắc hẳn tiểu thư đã nghe qua loại kim cương này, nó sẽ phát ra ánh sáng cầu vồng đầy màu sắc dưới ánh sáng."

Thời Nhiên quay đầu lại hỏi Tùy Thanh Yến: "Anh thấy thế nào?"

Tùy Thanh Yến mỉm cười: "Cũng không tệ lắm."

“Vậy tôi sẽ thử cái này?” Thời Nhiên cũng có chút động lòng.

Quản lý cửa để ma-nơ-canh quay lưng lại, Thời Nhiên liền nhìn thấy toàn bộ lưng trần của ma-nơ-canh.

"Chúng tôi đã thiết kế hở lưng toàn bộ ở mặt sau của chiếc váy, điều đó đặc biệt thích hợp với những người có làn da trắng như Thời tiểu thư. Chúng tôi còn làm một chiếc thắt lưng để thể hiện rõ hơn đường cong của eo và hông. Cả mặt trước và mặt sau có sự tương phản cũng là để thể hiện sự trong sáng và quyến rũ của một nàng tiên cá, cả thế giới chỉ có ba bộ váy như vậy, nó là một bộ váy quý giá nhất trong cửa hàng của chúng tôi.”

Thời Nhiên chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh, dừng lại một chút: "Vẫn là nên quên đi... tôi... không thể... điều chỉnh được cái này ở nơi công cộng."

Quản lý cửa hàng nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm: "Có vẻ như Thời tiểu thư thích một phong cách tinh tế kín đáo hơn? Vậy tiểu thư có thể đến xem cái này..."

Thời Nhiên theo quản lý cửa hàng đi về phía trước, Tùy Thanh Yến quay đầu lại, bình tĩnh liếc nhìn Châu An đang đi theo phía sau.

Châu An lập tức hiểu ý.

Sau khi dạo một vòng, Thời Nhiên cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy màu xanh nhạt, toát lên khí chất thanh mát của mùa hè, quay đầu lại hỏi Tùy Thanh Yến: “Anh thấy bộ này thế nào?”

“Cũng không tệ lắm."

Lại là cái câu trả lời này. Bộ váy nào anh cũng nói nó không tệ lắm, Thời Nhiên cảm thấy người này thật nhàm chán.

“Chỉ cần em thích là được.” Tùy Thanh Yến bổ sung, giọng ôn nhu nói thêm: “Tôi thấy nó rất hợp với em, em mặc gì cũng đẹp.”

Một khuôn mặt đẹp trai quá mức lại nhẹ nhàng nói ra những lời nói động lòng người như vậy, ngay cả người quản lý cửa hàng giàu kinh nghiệm đã quen với gió to sóng lớn cũng lặng lẽ đỏ mặt.

Thời Nhiên giả vờ ho lên hai tiếng, nhận lấy bộ váy: “Vậy cái này, tôi đi thử một chút.”

Người quản lý cửa hàng nói: "Tôi sẽ đưa tiểu thư lên phòng thử đồ VIP trên lầu."

Thời Nhiên chỉ vào cánh cửa cách đó không xa: “Không phải ở đây sao?”

"Phòng thay đồ này tương đối nhỏ và đơn giản, không được tiện nghi lắm, tôi đưa tiểu thư lên lầu nhé?"

“Không sao đâu, tôi thử đồ ở đây được rồi.” Thời Nhiên cũng không có nhiều yêu cầu lắm: “Không cần phải chạy lên chạy xuống, sẽ tiện hơn một chút.”

"À vâng... được, được." Người quản lý cửa hàng ngập ngừng liếc nhìn Tùy Thanh Yến, sau khi nhận được cái gật đầu của Tùy Thanh Yến mới đồng ý yêu cầu của Thời Nhiên: "Xin hỏi, tiểu thư có cần tôi vào giúp không?"

“Không cần đâu.” Cô mở cửa: “Chỉ là thử quần áo thôi mà, tôi có thể tự mình thay được.”

Sau khi Thời Nhiên bước vào, cô phát hiện ra cái gọi là phòng thay đồ “nhỏ và đơn giản” này lại có kích thước gấp mấy lần phòng thử đồ cô từng thấy ở trung tâm thương mại Hách Thành. Nơi đây giống như một phòng ngủ nhỏ, có bàn trang điểm, ghế sofa, tường được ốp bằng gương cao từ sàn đến trần nhà, trên tường treo đủ loại phụ kiện khác nhau, trên bàn trang điểm ngoài mỹ phẩm ra còn có các loại khuyên tai, vòng cổ. Ngoài ra còn có một tủ giày ở cửa, trong đó có những đôi giày cao gót của nhiều thương hiệu lớn.

Nơi này cũng quá sang trọng... Thời Nhiên hơi kinh ngạc vì cái gọi là "đơn giản" này, vậy tầng trên sẽ trông như thế nào?

Vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ không còn bị doạ, nhưng lại một lần nữa lại bị cuộc sống thượng lưu làm cho choáng váng, nhưng cô cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cởϊ qυầи áo, ném lên ghế sofa rồi mặc váy vào.

Bộ váy thiết kế kiểu trễ vai, có khóa kéo ở phía sau. Để không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể, chất liệu dây kéo đã áp dụng kĩ thuật rất hiện đại, chất liệu không còn là kim loại hay nilon truyền thống mà là mô phỏng vải dệt, nó mềm mại nhưng rất chắc chắn, toàn bộ dây kéo chỉ để ra một khe hẹp, ẩn dưới lớp vải không thể được nhìn thấy bằng mắt thường nên cô chỉ có thể đưa tay ra mò mẫm tìm kiếm. Khóa kéo được thiết kế dạng mặt dây chuyền và được khảm kim cương vừa đẹp mắt vừa tiện.

Thời Nhiên mặc xong bộ váy, mò mẫm một hồi, cuối cùng cũng tìm được mặt dây chuyền, định kéo lên, nhưng ngay sau đó cô phát hiện ra dây kéo đã bị kẹt, không thể kéo lên cũng không thể hạ xuống.

Cô bước đến trước gương, vén hết mái tóc dài đến trước ngực, để lộ rõ ràng phần lưng hơn, quay đầu lại nhìn xem có có vấn đề nào đang xảy ra nhưng cô lại không thể nhìn tới được, thử một lúc lâu khoá kéo vẫn không chút dịch chuyển.

Hai tay cô mò mẫm sau lưng hồi lâu, cánh tay dần trở đau nhức, cuối cùng đành phải nhượng bộ đi đến cạnh cửa.

Cô vốn định gọi người quản lý cửa hàng, nhưng phát hiện mình đã quên tên, không biết phải xưng hô thế nào nên mới gọi tên Tùy Thanh Yến.

"Sao vậy?" Tùy Thanh Yến đi tới cạnh cửa.

“Dây kéo váy của tôi hình như có vấn đề, anh có thể gọi người quản lý cửa hàng vừa rồi vào giúp tôi được không?”

Bên ngoài dừng lại: "Được rồi, đợi tôi một lát."

Thời Nhiên đang ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, tay vẫn đang để trên chiếc khoá kéo, một lúc sau, cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vàng mở cửa nhưng không ngờ rằng điều đã khiến cô chú ý chính bả vai của Tùy Thanh Yến.

Cô giật mình: “Sao lại là anh?”

Tùy Thanh Yến nghiêng đầu không nhìn vào bên trong, chậm rãi nói: “Bởi vì có khách hàng khác tới, người quản lý của cửa hàng đang bận, cho nên tôi tới giúp em xem trước, nếu là chuyện có thể giải quyết được thì không cần phiền toái cô ấy. Tôi vào có tiện không?”

Lời giải thích này hoàn toàn phù hợp với nhận thức và hiểu biết thông thường của Thời Nhiên nên cô dễ dàng tin tưởng. Nhưng cô quên mất một điều, khi Tùy Thanh Yến đến mua quần áo, tất cả mọi người tại cửa hàng đều rất hoan nghênh nhiệt tình, sao có thể không có đến một người nhân viên chăm sóc cô? Hơn nữa cô vẫn luôn không chú ý tới, ngoại trừ bọn họ, căn bản không có người khách nào khác.

“Như vậy cũng được.” Dù sao cô cũng đang mặc váy nên nghiêng người để Tùy Thanh Yến đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Thời Nhiên quay lưng về phía anh, vén hết tóc ra đằng trước, lộ ra sống lưng: “Anh giúp tôi kéo nó lên, nó kẹt ở đó rồi, tôi kéo thế nào cũng không lên được.”

"Ừm."

Thời Nhiên không thể nhìn thấy động tác của anh, chỉ cảm thấy ngón tay anh chậm rãi mò mẫm trên lưng cô, tự nhiên cô cảm thấy có chút nóng: "Sao thế? Có vấn đề gì xảy ra à?"

Tùy Thanh Yến thản nhiên nói: “Bị kẹt rồi.”

“Không thể nào…” Thời Nhiên có chút nản lòng: “Quần áo cao cấp như vậy sao lại xảy ra vấn đề như vậy được chứ…”

"Dây kéo mỏng quá, nhìn không rõ lắm, chúng ta đi đến dưới đèn đi."

Thời Nhiên bị anh ôm eo cô, đi đến trước gương rồi đứng ở góc tường.

Cô vô thức dùng ngón tay chạm vào tường, có thể cảm nhận được Tùy Thanh Yến tựa hồ thật sự cúi xuống kiểm tra dây kéo của mình, mặt cô vô thức nóng bừng, cô không nhịn được nói: "Nếu không được, chúng ta nên gọi quản lý tới thôi."

Dây kéo bị kẹt tại chỗ này, cô không thể kéo lên được, thậm chí còn không thể cởi chiếc váy ra được.

“Được.” Tùy Thanh Yến đứng dậy, ngón tay vô tình vuốt ve sống lưng trần của cô, tiến về phía trước hai bước, hoàn toàn vây cô vào trong góc tường.

"...Vậy thì chúng ta..." Thời Nhiên quay đầu lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt đang nhìn xuống của anh. Khuôn mặt xinh đẹp cao quý đột nhiên xuất hiện trước mặt cô với kích thước phóng to khiến nhịp tim cô lỡ nhịp.

“…Có chuyện gì vậy?” Cô tránh đi ánh mắt của anh.

Tùy Thanh Yến cúi đầu, hô hấp của anh tựa hồ bao trùm đỉnh đầu của cô.

Thời Nhiên không được tự nhiên đẩy anh ra: “Anh lùi lại một chút…gần quá…”

"Em lại quên rồi." Anh thấp giọng nói: "Hiện tại chúng ta là cái gì?"

Cô ngừng nói, nhưng chóp tai cô lại lặng lẽ đỏ bừng.

“Em như vậy thì tối nay chúng ta làm sao bây giờ?” Anh giơ tay chạm vào mặt cô: “Em vẫn chưa quen sao?”

"Tôi có thể làm được." Thời Nhiên không muốn nhận thua.

“Vậy bây giờ chúng ta luyện tập trước đi?” Tùy Thanh Yến nhẹ nhàng ôm eo cô, áp sát vào cô, cúi đầu tìm kiếm khóe môi cô, tựa như đang chờ đợi phản ứng của cô.

Cơ thể cô gần như áp vào người anh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đang không ngừng xuyên qua lớp vải mỏng, hơi thở mát lạnh của anh tràn vào chóp mũi cô, hormone nam tính của anh đang bao trùm lấy cô, khiến cô không biết làm thế nào.

"Luyện tập... cái gì?" Cô khẽ cử động môi, vô tình chạm vào môi anh, tim đập càng nhanh hơn.

“Chuyện mà người yêu nên làm.” Anh ôm mặt cô, dùng giọng điệu dịu dàng bắt cô nhìn vào mắt anh: “Chúng ta trải nghiệm trước đi, như vậy càng khiến chúng ta nhập vai tốt hơn một chút?”

Thời Nhiên cảm thấy mình giống như một con vịt bị mắc bẫy sắp bị nướng chín, cô bị anh ép trong góc, không thể cử động, đành phải nhìn vào đôi mắt động lòng người kia. Cô ôm chặt lấy cơ thể anh, đầu óc hỗn loạn, gần như không biết phải làm sao.

Cô dường như bị mê hoặc, chậm rãi nói: "Ừm... được thôi."

Tùy Thanh Yến tựa hồ đang chờ đợi lời nói này của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.