Chương 20: Cảnh trong mơ

Thời Nhiên mơ một giấc mộng.

Cô đứng trên một vùng đất hoang vu vô tận, bốn phía xung quanh không có gì, mặt đất bao phủ đầy cỏ khô kéo dài đến tận chân trời.

Cô không ngừng bước đi, đôi chân trở nên đau nhức và mỏi nhừ, cô không thể nhìn thấy được điểm cuối của vùng đất hoang vu này. Dọc đường đi thậm chí không có lấy một chút gió, yên tĩnh đến mức tưởng chừng như thế giới đều ngưng đọng.

Cô bắt đầu sợ hãi và khóc lớn, hy vọng sẽ có ai đó đến cứu mình nhưng mãi cho đến khi khóc đến mỏi mệt, xung quanh cô vẫn không có chút động tĩnh nào.

Cô ngã nằm trên mặt đất, mắt hướng nhìn bầu trời vô tận. Cô bắt đầu hồi tưởng lại, nhưng cô phát hiện chính mình không thể nhớ nổi bất cứ ai, thậm chí cô còn không biết mình là ai, vì sao mình lại ở chỗ này và mình muốn đi đâu.

Ý thức của cô dần dần mơ hồ, mặt đất cứng rắn dưới cơ thể biến thành vũng lầy, nuốt chửng cô từng chút một, kéo cô xuống vực sâu.

Lúc này, cô nghe thấy một âm thanh. Giọng nói đầy lo lắng và tuyệt vọng. Anh cứ không ngừng nói gì đó, có vẻ đang khóc, dường như rất buồn bã, Thời Nhiên nhịn không được mà mở mắt ra muốn an ủi anh, lại phát hiện mình căn bản không thể cử động.

"Đừng khóc. Đừng vì em mà khóc." Ý niệm này chợt hiện ra trong đầu cô.

Nhưng bóng tối vô tận đã che phủ tai cô, cô không thể nghe thấy gì cả. Chỉ có đôi mắt như cũ vẫn nhìn vào trong không trung, nhìn về phía ánh sáng. Bầu trời cũng dịu dàng nhìn cô, khiến cô cảm thấy nội tâm có chút bình yên.

Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Thời Nhiên tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cảm thấy như thể cơ thể mình đã ướt đẫm sương giá. Cô cuộn tròn trong chăn, lắng nghe từng nhịp thở của mình, đặt ngón tay vỗ về l*иg ngực, kiểm tra nhịp tim của mình và dần dần bình tĩnh lại.

Đã lâu rồi cô không gặp ác mộng như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn sau khi mất trí nhớ, hầu như ngày nào cô cũng gặp giấc mơ kiểu này, đến mức cô phải uống thuốc ngủ sâu mỗi đêm để không cho mình nằm mơ. Sau này, cô dần mất đi nỗi ám ảnh về việc nhớ lại quá khứ, liền không bao giờ mơ về vùng đất hoang vu đó nữa.

Nhưng cô không ngờ mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua lại khiến cô tò mò muốn tìm hiểu về quá khứ của mình, vì thế cô lại bắt đầu mơ loại giấc mộng này.

Tùy Thanh Yến ôm cô từ phía sau, giọng dịu dàng nói: "Sao vậy? Em gặp ác mộng à?"

Lúc này cô mới nhận ra hai người đang ngủ cùng nhau, nhiệt độ cơ thể từ sau truyền đến, xua tan dần cảm giác lạnh buốt trong lòng cô. Cô có chút mất tự nhiên mà khụ một tiếng: "Không có chuyện gì đâu. Chào buổi sáng."

“Chào buổi sáng.” Anh xoay người đè cô xuống, đưa tay chạm vào má Thời Nhiên, sau đó cúi đầu hôn cô một cách rất tự nhiên.

“Ưʍ..." Thời Nhiên không kịp phản ứng lại, cô bị anh ôm lấy mặt mà hôn, đầu óc cô còn choáng váng một chút khi vừa ngủ dậy, cô không biết làm sao để phản kháng khi lưỡi anh tiến vào, hôn tỉ mỉ từ phía trong lẫn phía ngoài môi cô.

Nụ hôn chào buổi sáng kết thúc, cả hai người đều có chút hồng hộc, nhưng Tùy Thanh Yến tựa như bị nghiện việc hôn cô, ôm mặt và hôn đi hôn lại liên tục cho đến khi Thời Nhiên tỏ ra phản kháng.

"Đã đến giờ ăn sáng rồi."

“Được.” Giọng anh hơi khàn, lại hôn lên môi cô: “Rời giường nào.”

Buổi sáng, Châu Việt theo thường lệ đi xem Thời Nhiên đã thức dậy hay chưa, còn chưa kịp chào hỏi, lại phát hiện không có người trả lời, phòng của cô cũng trống rỗng. Châu Việt kinh ngạc, nhanh chóng tìm tới Châu An, nói rằng muốn lập tức thông báo cho chỉ huy.

Châu An tỏ ra thái độ khác thường, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày lộ ra một tia buông lỏng, cậu quay người đi, ho khan hai tiếng: “Thời tiểu thư có lẽ tối qua đã ngủ trong phòng của chỉ huy.”

Châu Việt càng kinh ngạc hơn, hai mắt trợn to: "Thời tiểu thư lại say rồi sao? Hay là vì chỉ huy cuối cùng cũng không nhịn được mà dùng vũ lực bắt đi?"

Châu An liếc cậu một cái: “Cậu lại đọc loại sách bậy bạ gì nữa vậy? Sau bữa tối qua, hai người họ cùng nhau trò chuyện, có lẽ đã quá muộn nên hai người thuận tiện vào phòng chỉ huy nghỉ ngơi thôi."

"Ồ." Giọng điệu của Châu Việt vẫn có chút thất vọng: "Tôi nghĩ tôi nên bắt đầu nghĩ ra một thực đơn mới để bồi bổ cơ thể cho Thời tiểu thư."

"Có điều, bây giờ chỉ huy chưa muốn nói cho Thời Nhiên tiểu thư về chuyện quá khứ, lần này sẽ không có vấn đề gì chứ?" Châu Việt luyên thuyên, lại bắt đầu lo lắng.

“Hiện tại chỉ có thể tin tưởng vào chỉ huy." Châu An cũng thở dài, "Cũng nên tin tưởng vào Thời tiểu thư đi. Cô ấy không phải loại người như vậy, cô ấy có thể cảm nhận được chỉ huy tin tưởng cô ấy đến mức nào."

"Vậy bây giờ tôi có nên đánh thức chỉ huy không?" Châu Việt gãi đầu.

"Vẫn là thôi đi." Châu An hiếm khi có linh cảm lóe lên: "Tối hôm qua cô ấy nghỉ ngơi muộn, để cho Thời tiểu thư ngủ thêm một lát. Trước tiên chuẩn bị đồ ăn ngon, chờ họ thức dậy và đói bụng sẽ báo cho chúng ta."

Khi Thời Nhiên đang ăn sáng, cô cảm nhận được ánh mắt của Châu Việt hưng phấn đến mức không thể kiềm chế được, cô cúi đầu giả vờ không để ý, đắm chìm trong bữa ăn, kỳ thật cô hoàn toàn đoán được Châu Việt vui vẻ vì điều gì.

Tuy nhiên, đêm qua giữa cô và Tùy Thanh Yến thật sự không có chuyện gì xảy ra. Hai người ôm hôn nhau một lúc, cô liền cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cô liếc nhìn màn hình, kết quả khiến cô đỏ mặt tai hồng. Cô hoàn toàn hiểu rõ tại sao Tùy Thanh Yến lại dùng đoạn video này để ‘tự an ủi’, bởi vì đoạn video này đã hoàn toàn bị đặt mật khẩu từ lâu, hai người trên ghế sô pha quấn lấy nhau, giống như hoàn toàn quên mất có camera. Làm thì thật sự không làm... Nhưng khi Thời Thanh Yến cho cô liếʍ, và cô đã dùng tay và chân giúp Thời Thanh Yến, những cái đó so với làʍ t̠ìиɦ thật ra cũng không có gì khác nhau.

Thấy cô đã mệt mỏi cùng với đỏ mặt khi nhìn màn hình, Tùy Thanh Yến liền tắt màn hình, đề nghị cô ngủ ở đây. Thời Nhiên muốn trở về phòng, nhưng sau khi được anh dỗ dành, cô mới thả lỏng được một chút, ngủ gật và được anh bế lên giường. Lúc tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng.

Thời Nhiên thầm thở dài trong lòng, cảm thấy năng lực phản kháng của mình với Tuỳ Thanh Yến dường như càng ngày càng kém.