Chương 54: Tình cờ gặp được

Chương 54:

Sáng sớm thứ hai lúc đi làm, Liên Phi lại gần nhìn cô: "Sao lại cảm thấy một ngày nghỉ trôi qua, khí sắc cô cũng khá hơn một chút, quả nhiên công việc quá mệt mỏi đi?"

Thời Nhiên sờ sờ mặt: "Có sao không? Có thể đúng là có một chút, nhưng không sao, tôi vừa mới làm còn rất nhiều việc phải học hỏi, mệt một chút là bình thường.”

Liên Phỉ thở dài: “Cô và tôi không giống nhau, mục tiêu của tôi chính là ở chỗ này lăn lộn đủ hai năm, sau đó dựa vào kinh nghiệm quay về trung tâm thông tin của Đại học Đế Khoa làm một công việc ổn định. Cô quá nghiêm túc, tiêu chuẩn ở đây rất thấp, thả lỏng vừa phải cũng không thành vấn đề.”

Thời Nhiên cười, vừa định nói gì đó, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Cô vội vàng đi qua, thấy mấy người vây quanh cùng một chỗ: "Xảy ra chuyện gì sao?"

“Cậu ta đi đường không nhìn đường, tự mình làm rơi đồ." Một người phụ nữa ngữ khí bất mãn.

Ánh mắt Thời Nhiên nhìn qua, liền thấy Thẩm Khuê cúi đầu: "... Là cô đυ.ng tôi.”

Cô gái mặt đỏ lên: "Rõ ràng là lúc cậu đi tới đυ.ng vào bả vai tôi, như thế nào còn ngậm máu phun người?"

Thẩm Khuê tuy rằng khí thế yếu, nhưng vóc dáng là rất cao, hắn đi về phía trước một bước, sợ tới mức cô gái kia thanh âm đều có chút sợ hãi: "Cậu định làm gì... Cậu còn muốn động thủ sao? Cậu ở phòng thí nghiệm nào?”

Thời Nhiên vội vàng đi qua tách hai người ra: "Mọi người bình tĩnh một chút, việc cấp bách bây giờ là xử lý mảnh vỡ này một chút, không nên làm bị thương người, sau đó chúng ta lại nghĩ xem có biện pháp nào cứu chữa hay không."

“Tôi nhớ bên phòng tài liệu có một cái máy sửa chữa không?" Quần chúng vây xem có người mở miệng: "Có thể dính lại thứ này.”

“Đúng vậy." Người kia tiếp một câu: “Nhưng cái máy kia hình như không thể tùy ý dùng, phải trình báo phê duyệt.”

Thẩm Khuê không nói gì, chỉ cúi đầu, lấy tay nhặt mảnh vỡ lên, lòng bàn tay không cẩn thận trượt qua mép sắc bén, thủy tinh đâm vào trong thịt, trong nháy mắt chảy ra máu, Thời Nhiên sợ tới mức vội vàng ngăn hắn lại: "Cậu đừng, như vậy dễ dàng làm bị thương tới tay, chờ tôi lấy cái gì đó đến.”

Nói xong cô vội vàng chạy về lấy một hộp trống, lại nhấc hộp cấp cứu lên, quay đầu nhìn Liên Phi: "Phi Phi có thể tới giúp một chuyện được không?"

Liên Phỉ thong thả bước tới, nhỏ giọng nói: "Không phải chỉ là bị thương tay thôi sao? Có gì ghê gớm đâu.”

Thời Nhiên lấy băng gạc cầm máu cho hắn, ngẩng đầu nói với đám đông: "Mọi người tránh xa một chút, cẩn thận giẫm phải. Thủy tinh này rất sắc bén.”

Cô gái kia do dự: "Tôi có thể đi chưa?"

Thẩm Khuê mặt không chút thay đổi: "Cô đi đi.”

Cô gái nhìn Trầm Khuê lòng bàn tay đỏ sẫm, như là lại có chút băn khoăn: "Tôi ở phòng thí nghiệm điều khiển tự động, danh thϊếp ở chỗ này, nếu như cậu muốn bồi thường liền tới tìm tôi đi, tôi sẽ hết sức giúp cậu chữa trị, tôi còn có cuộc họp, đi trước."

Thẩm Khuê cũng không ngẩng đầu lên.

Đám người vây xem lục tục rời đi, Liên Phỉ nhặt mảnh thủy tinh vào trong hộp: "Được rồi, tôi về làm việc đây.”

Thời Nhiên gật đầu: "Cảm ơn cô.”

Nói xong cô lại quay đầu trở về thay Trầm Khuê xử lý miệng vết thương, Trầm Khuê hơi rụt tay lại: "Tự tôi làm đi.”

“Không sao. Một tay của cậu không tiện, để tôi làm.”

Thẩm Khuê nhìn sườn mặt trắng nõn của cô, hơi hơi mím môi, hai má đỏ một đường, thậm chí kéo đến bên tai. Nhưng mà Thời Nhiên lại hồn nhiên bất giác, cô nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu nghiêm túc cầm máu, sau đó quấn băng gạc, bởi vì sợ làm đau hắn cho nên động tác đặc biệt nhẹ nhàng chậm chạp, thoạt nhìn vài phần dịu dàng.

Bên ngoài trung tâm thông tin có một đám người đi qua, người đứng đầu chứng kiến cảnh tượng bên trong bức tường thủy tinh, bước chân đột nhiên ngừng lại.

Người hướng dẫn đột nhiên sửng sốt một chút, theo ánh mắt nhìn vào, đầu óc chuyển rất nhanh: "Nhị công chúa điện hạ, nơi này là trung tâm thông tin của chúng tôi, là Đế khoa viện thư viện, có thể nói là bộ não và trung tâm của Đế Khoa Viện, ở một nơi quan trọng như vậy, chúng tôi có yêu cầu rất cao đối với nhân viên của mình, ngài hiện tại nhìn thấy chính là một loại tình huống đột phát, chúng tôi huấn luyện bảo đảm nhân viên tại đối mặt tình huống đột phát lúc cũng có thể ổn thỏa lại mau lẹ giải quyết vấn đề, vì Đế khoa viện các vị nhân viên nghiên cứu cung cấp phục vụ bảo đảm tốt nhất."

Người phụ nữ được gọi là Nhị công chúa ánh mắt rơi vào trên người Thời Nhiên, như có như không hơi hơi cong khóe môi: "Rất tốt."

Thời Nhiên đem vết thương xử lý tốt, ngẩng đầu nói: "Không sao, có điều phải chú ý tận lực không nên dính nước, sau khi trở về phải thường xuyên thay băng gạc."

"Cám ơn cô." Thẩm Khuê mím môi, ánh mắt rơi xuống mảnh vỡ bên cạnh, vẻ mặt lại mất mát rõ ràng.

Thời Nhiên thử hỏi: "Thứ này rất quan trọng với cậu sao? Có muốn đến phòng thí nghiệm vật liệu thử xin sửa chữa không?"

Hắn lắc đầu: "Đây là...đồ vật mà mẹ để lại cho tôi, phòng thí nghiệm vật liệu sẽ không cho phép sửa chữa vật tư nhân."

Thời Nhiên nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn cũng không khỏi mềm lòng, nghĩ nghĩ: "Nếu không tôi hỏi giúp cậu một chút nhé? Tôi... có quen biết một giáo sư, nói không chừng có thể giúp việc này."

Thẩm Khuê lại lắc đầu: "Không cần, cám ơn cô, tôi không thích thiếu nợ ân tình của người khác."

Hắn đã nói như vậy Thời Nhiên cũng đành thôi, đưa cái hộp cho hắn: "Lần sau chú ý một chút đi, thứ quý giá phải bảo vệ tốt."

Thẩm Khuê thất hồn lạc phách rời đi, Thời Nhiên trở lại chỗ ngồi, Liên Phỉ đột nhiên mở miệng: "Cô mặc kệ cậu ta đi."

Thời Nhiên nghiêng đầu: "Sao vậy?”

Liên Phỉ hừ nhẹ: "Cậu ta không đáng để người khác đối tốt như vậy."

Thời Nhiên vẫn luôn cảm thấy được Liên Phỉ đối với Trầm Khuê bất mãn, nhưng Trầm Khuê đối với cái này giống như cũng không biết nguyên nhân, vì thế cô hỏi: "Hai người... Có phải có cái gì xích mích hay không?"

"Cuối cùng cô cũng mở miệng hỏi..." Liên Phi chống cằm: "Tôi còn tưởng rằng nếu không chủ động nhắc đến thì cô vĩnh viễn không hỏi chuyện này."

Thời Nhiên cười: "Tôi không thích rình mò chuyện riêng tư của người khác, nếu như người khác không chủ động mở miệng, bình thường tôi sẽ không hỏi, nếu không sẽ dễ dàng tạo thành phiền phức cho người khác."

“Cô cũng nghĩ nhiều cho người khác quá rồi.” Liên Phỉ lắc đầu, nở nụ cười: "Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, tôi đã thực tập ở Khoa Đế Viện một thời gian, cũng ở trong thư viện. Lúc ấy Thẩm Khuê mỗi ngày đến xem sách, chăm chỉ. Một tiểu học muội cũng thực tập cùng với tôi, thầm mến cậu ta, theo đuổi cậu ta thật lâu, mỗi ngày mua nước mua thức ăn cho cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không động tâm nên đành bỏ qua. Sau đó nghe nói cậu ta đem chuyện này khoe khoang đến trong lớp của bọn họ, nói là có người bám dính lấy cậu ta, dẫn đến em gái kia của tôi thường xuyên bị người bàn tán, lòng tự trọng bị đả kích rất lớn, sau đó không bao lâu liền rời khỏi đại học Đế Khoa đi trường khác làm việc. Tôi chính là cảm thấy đi, người này rất không có phẩm chất, đem thứ này trở thành công cụ khoe khoang, làm tổn thương một cô gái thích cậu ta.”

Thời Nhiên có chút hoài nghi: "Thẩm Khuê... Khoe Khoang? Cảm giác tính cách của cậu ấy không giống là loại người như vậy a?"

Liên Phỉ nhún nhún vai: "Đúng rồi, hôm nay có khách quý trong cung muốn tới tham quan Đế Khoa Viện, căn tin lầu hai bị trưng dụng, chúng ta phải đi lầu một ăn."

“Được.” Thanh âm Thời Nhiên nhẹ nhàng: "Vừa lúc tôi cũng muốn thử khẩu vị của lầu một, xem có gì khác với lầu hai không."