Chương 30: Mang thai

Lúc này còn nhịn được thì không phải là đàn ông, huống chi vốn dĩ Trình Cảnh vì muốn ȶᏂασ Trình Nguy nên mới đến. Hai người củi khô bốc lửa tình chàng ý thϊếp làm một buổi trưa. Khi tan học đi về nhà anh đã bị ȶᏂασ đến mức không khép được chân, bên trong tử ©υиɠ nhỏ xinh đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em trai.

Một tháng trôi qua rất nhanh, bác sĩ Trương đến cửa tiêm thuốc cho Trình Nguy.

Bác sĩ Trương nhìn thoáng qua kết quả kiểm tra, mặt không cảm xúc nói.

“Không cần tiêm nữa, cháu mang thai rồi.”

Người kia tạm dừng một chút rồi bổ sung một câu chúc mừng.

Sắc mặt bác sĩ Trương bình tĩnh, lời nói đạm mạc không giống như nói dối, mà giống đang báo cho đối phương chiều nay ăn thịt bò hầm.

Trình Nguy ngốc ngốc khó tin hỏi:

“Không phải nói cháu không thể mang thai sao.”

Bác sĩ Trương đẩy thấu kính trên mũi, dùng hết kiến thức trợn mắt nói dối.

“Khi cháu mười lăm tuổi đúng là cơ quan sinh dục nữ phát triển không quá lý tưởng, nhưng đã qua ba năm, trạng thái của cháu đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng tỷ lệ thụ thai rất thấp nhưng không phải hoàn toàn không thể mang thai.”

Trình Nguy cực kỳ khϊếp sợ, anh luôn dùng giới tính nam để sống, chưa bao giờ Trình Nguy nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ bị ȶᏂασ to bụng, anh rất sợ hãi. Trình Nguy chỉ mới mười tám tuổi, còn chưa học xong trung học phổ thông, đứa nhỏ đến quá sớm. Nhìn ra sự do sự của anh, Trình Cảnh sợ Trình Nguy muốn phá thai, hắn nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với bác sĩ Trương.

Người còn lại hiểu ý, khuyên bảo nói:

“Tình huống của cháu rất đặc thù, lần mang thai này có thể xem như kỳ tích, nếu phá thai thì không nhất định có thể có con lại nữa, cho nên từ góc độ bác sĩ tôi kiến nghị cháu nên sinh đứa trẻ này ra.”

Trình Nguy gục đầu xuống, anh không nói gì. Có đứa nhỏ này thì Trình Nguy không thể tiếp tục đi học nữa, ông nội có thể dùng lý do bại hoại nề nếp gia đình đuổi anh ra khỏi nhà. Đứa trẻ này sẽ khiến Trình Nguy mất đi rất nhiều, anh còn chưa chuẩn bị làm một người cha tốt, cũng thật sự muốn phá thai, nhưng Trình Nguy lại không đành lòng, dù sao thì đây cũng là con của Tiểu Cảnh.

Trình Cảnh nắm chặt tay Trình Nguy mềm giọng năn nỉ nói:

“Anh, chúng ta sinh đứa bé này ra đi! Đây có thể là đứa trẻ duy nhất mà chúng ta có được, về sau có lẽ sẽ không có nữa.”

“…Được.”

Sau khi im lặng một lúc lâu, Trình Nguy gian nan gật đầu chầm chậm nắm lấy tay Trình Cảnh.

Từ trước đến nay anh đều không thể cự tuyệt thỉnh cầu của Tiểu Cảnh, cho dù lời thỉnh cầu này khiến Trình Nguy khó xử rất nhiều.

Trưa hôm đó, ông nội Trình nhận được tin tức đến đây hỏi tội.

Việc nhỏ Trình Cảnh âm thầm đùa giỡn cơ thể anh ké này, trong lòng ông cụ vẫn luôn hiểu rõ, chỉ là ông vẫn luôn không coi nó là chuyện lớn. Ông cụ Trình ngầm đồng ý để mọi chuyện diễn ra, giả vờ rằng mình không biết gì, chưa bao giờ mở miệng ngăn cản. Ông luôn không quá chú ý đến Trình Nguy, ai có thể nghĩ đến tai họa này lại là người song tính có thể thụ thai, bây giờ còn mang thai, ngoài tức giận ra ông cụ Trình còn khϊếp sợ. Ông có chút hối hận vì mấy năm nay nuôi thả cháu trai, nhưng lại càng giận mẹ con Trình Nguy hơn. Mẹ thì tai họa con ông, còn để lại đứa nghiệt chủng bất nam bất nữ tai họa cháu ông, thật buồn cười!