Chương 20: Tôi là nạn nhân, có sai cũng là cô

Hình Yên vội vàng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ thủy tinh.

“Không sao, không sao.”

Hình Yên thẳng thắt lưng, nhìn động tác nhanh nhẹn của nhân viên phục vụ dọn mảnh vỡ, gạt tóc ra sau tai.

“Thật ngại quá, tôi sẽ bồi thường ấm nước này. Còn có cái kia, phiền anh lại đưa một ấm trà tỉnh rượu mới lên, 103, 105 mấy phòng này đều cần, cảm ơn.”

Trong bóng đêm sâu thẳm, có một thẻ cửa mở cửa phòng 104 ra.

Trong phòng một mảnh tối đen, chỉ có âm thanh của người đàn ông có chút dồn dập phập phồng trong bóng tối.

“Lạch cạch——”

Hình Yên chống cửa, dựa về phía sau, cửa liền khóa lại.

Cô rũ mắt xuống, ngón tay chậm rãi trượt đến trước chiếc áo sơ mi mỏng manh, cởi từng cúc áo ra, cuối cùng áo sơ mi cùng với quần rơi xuống đất.

Ký ức dừng lại, Hình Yên khẽ hít sâu một hơi, cố nén du͙© vọиɠ nhéo nhéo mi tâm.

Lục Nguyên chơi đùa với chiếc găng tay nửa ngón:

“Cô hạ thuốc tôi trong quán bar, còn cầm kim đâm khiến tôi ngất xỉu, còn không định nói gì?”

Hình Yên thở nhẹ một hơi, buông giấy xuống giương mắt lên:

“Anh dựa vào cái gì mà nói là tôi hạ thuốc anh?”

Lục Nguyên liếc cô.

“Đêm đó cô làm tôi choáng váng, nhưng quên xóa dấu vết, vân tay, dịch cơ thể....... Tất cả mọi thứ có thể đối chiếu với DNA tôi đều giữ lại.”

Lúc này Hình Yên thật sự giật mình.

Phản ứng của cô đã nói lên tất cả.

Lục Nguyên cũng không nói nhảm, khởi động xe một lần nữa.

Trong tiếng động cơ ầm ầm, lúc này Hình Yên mới hỏi một câu sớm nên hỏi.

“Anh muốn làm gì?”

“Đưa cô đến cục cảnh sát.”

“Gì cơ?”

Lục Nguyên từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn thần sắc khϊếp sợ của Hình Yên, lấy ngón tay lau thấu kính.

“Tội cố ý gây thương tích, tội chế thuốc, còn có....... Cưỡng chế dâʍ ɭσạи....”

Trong dư quang của người đàn ông trượt ra một vệt sắc nhọn, hắn nghiêng người nhìn Hình Yên.

“Sẽ phán bao nhiêu năm?”

Lúc này Hình Yên mới có chút hoảng hốt, cô đứng dậy hô:

“Dừng xe!”

Hai tay lại bị hai người to lớn chế trụ.

“Tôi khuyên cô bớt hao phí chút sức lực này đi, sớm biết hôm nay, cần gì lúc trước.”

Hình Yên giãy giụa, huyệt thái dương giật giật.

“Anh với tôi có thù oán sao?”

“Những lời này hẳn là tôi hỏi cô.”

Hình Yên: “Anh đi kiện tôi cũng không ngại mất mặt?”

Lục Nguyên thả lỏng toàn thân:

“Cô à, tôi là nạn nhân, có sai cũng là cô.”

Hình Yên mím môi, trầm mặc. Thế nhưng lại cảm thấy hắn chết cũng có lý, phảng phất không cảm thấy một người đàn ông như hắn bị một nữ sinh xâm phạm là điều mất mặt gì cả.

Về vấn đề này, thực thi pháp luật.

Khi Lục Nguyên cho rằng cuối cùng cô cũng nhận tội, Hình Yên đột nhiên hỏi:

“Sao anh lại nhận ra tôi?”

Lục Nguyên dừng một chút, mới nói:

“Hương vị.”

Hình Yên nhíu mày.

Lục Nguyên: “Trên người mỗi người đều có hương vị độc nhất vô nhị.”

Hình Yên: “Anh là chó à?”

Lúc Nguyên không nghĩ là cô không nghe lời.

Hình yên nhìn cảnh sắc bên đường nhanh chóng lướt qua cửa sổ xe, trong đầu cũng đang xoay tròn thật nhanh, đột nhiên cô phát hiện Lục Nguyên đang đi vòng quanh, bọn họ lại trở lại phố ẩm thực kia.

“Không phải nói là đến cục cảnh sát sao?”

“Sốt ruột đi đầu thú như vậy?”

Hình Yên không nói lời nào nữa.

Lục Nguyên thoáng nhìn cô.

“Yên tâm, tôi thích giúp đỡ người khác, nhất định sẽ cho cô cơ hội hối cải làm người. Chỉ là tôi thuận đường có việc, xong xuôi lại đưa cô lên đường.”

Trong lòng Hình Yên khẽ động, đột nhiên thả lỏng sống lưng.