Chương 37:

Chương 37:

Editor: Bảo Hà

Thời gian nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, dù nhiệt độ thời tiết có thể nướng chín người, nhưng tập huấn quân sự vẫn không dừng lại.

Tiếng còi tập hợp thổi lên, mọi người phải đứng dậy, đứng vào hàng ngay ngắn chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của huấn luyện viên.

Đan Đan đứng lên trong nháy mắt, bỗng cảm thấy hoa mắt chắc là bởi vì cô bị thiếu máu, Hứa Lương Châu đỡ cô, nhiệt độ nóng bỏng quét ngang má anh, gió thổi qua cũng không cảm thấy mát mẻ, anh nắm lấy cổ tay của cô: "Chúng ta không luyện nữa, được không? Tớ sẽ đi nói với giáo viên của cậu."

Đan Đan đẩy tay anh ra: "Cậu đừng đi, tớ không yếu ớt như vậy." Cô không muốn làm người đặc thù, luôn muốn trải nghiệm từng bước.

"Ánh nắng mặt trời chiếu vào lâu khiến cậu bị cảm nắng thì làm sao?"

Đan Đan không để ý lời anh nói, trở về nơi tập hợp, đứng nghiêm.

Huấn luyện viên là một người đàn ông trẻ tuổi, hơi đen, cao gầy, đứng thẳng eo, luôn đứng nghiêm không thả lỏng, đây chắc hẳn là việc mà bọn họ phải tuân thủ.

Trình Tầm đứng bên cạnh Đan Đan, cô ấy "Phụt phụt" hai tiếng, Đan Đan quay sang nhìn, thấy cô ấy đang làm mặt xấu, nhỏ giọng nói: "Bạn trai cậu không tệ, quen lâu rồi sao?"

"Ừm, quen vào lúc học lớp 12."

"Không được giở trò, không được nói chuyện, đứng nghiêm." Huấn luyện viên bỗng nhiên nói, hai người lập tức im lặng.

Trình Tầm cảm thán trong lòng, loại người không có bạn trai sẵn như mình, sao trường học không phát cho mình một người nhỉ?

Nguyên một buổi chiều Hứa Lương Châu đứng canh ở cạnh sân thể dục, anh không đi, cũng không cho Lưu Chính Lưu Thành đi.

Trong lòng Lưu Chính Lưu Thành cũng rất khó chịu, đuổi theo đánh anh: "Mẹ nó, anh em chúng tôi nợ cậu cái gì, trời nóng như vậy, cậu muốn mưu sát đúng không?"

Hứa Lương Châu vừa trốn vừa nói: "Đã là anh em, phải đồng cam cộng khổ, mặt trời còn chưa xuống núi, đợi lát nữa cô vợ nhỏ của tớ nghỉ ngơi, còn phải cần hai người che nắng."

Lưu Thành châm chọc lại: "Sao cậu không tự đi mà che?"

Hứa Lương Châu nhướng mày: "Tớ sao? Tớ phải chăm sóc cho cô vợ nhỏ."

Lưu Thành: Không thể giao tiếp nữa..

Ba người ngồi xổm ở bậc thang, chán muốn chết, còn phải hưởng thụ lễ rửa tội từ mặt trời.

Lưu Chính đến hồ Minh Nguyệt hái được ba lá sen lớn, bị bảo vệ đuổi theo gần nửa cái trường mới thoát khỏi, sau khi trở lại sân thể dục, trên đỉnh đầu mỗi người có thêm một chiếc lá xanh, ngồi chống cằm ánh mắt dại ra.

Hứa Lương Châu còn mắng Lưu Chính một trận, tại sao lại không hái thêm một lá nữa, Lưu Chính trừng anh một cái, chỉ cảm thấy người này hết thuốc chữa rồi.

Thật là đáng sợ.

Cậu ta cảm thấy đồng tình cho chị dâu nhỏ, bị người như vậy thích cũng không biết là chuyện tốt, hay chuyện xấu nữa.

Lưu Chính cũng không dám nghĩ, nếu có ngày chị dâu nhỏ nói lời chia tay..

Vậy không phải xuất sắc, mà là thảm thiết.

Tình huống của Hứa Lương Châu như thế nào, bạn bè quen thuốc đều biết rõ.

Chỉ hy vọng chị dâu nhỏ không cần tìm đường chết, không cần nói lời chia tay..

Mỗi tiếng sẽ được nghỉ ngơi mười lăm phút.

Cách lần nghỉ ngơi trước 45 phút, Hứa Lương Châu ngo ngoe rục rịch, chờ không kịp, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm Đan Đan, anh không phải là người biết nhẫn nhịn "Vèo" một cái đứng lên, bỏ lá sen trên đỉnh đầu qua một bên, chạy đến trước mặt huấn luyện viên đang uống nước: "Cho hỏi các anh muốn huấn luyện mấy ngày?"

Huấn luyện viên nhìn một người xuất hiện không thể hiểu được hơi ngây ra: "Mười ngày."

Hứa Lương Châu bắt đầu lôi kéo làm quen: "Người yêu của tôi ở dưới sự quản lý của anh, nhẹ nhàng một chút."

Huấn luyện viên nghiêm túc nói: "Không được, chúng tôi đều dựa theo mệnh lệnh từ bên trên." Nói xong rồi đi luôn.

Bốn giờ rưỡi chiều, ngày đầu tiên huấn luyện chính thức kết thúc.

Mọi người đều chỉ muốn nhanh chóng chạy về ký túc xá nghỉ ngơi, Đan Đan cũng mệt mỏi không chịu nổi, thế nhưng huấn luyện cũng không khó vượt qua như trong tưởng tượng, tuy có vất vả, nhưng đời trước bởi vì Hứa Lương Châu, hầu như cô chưa từng tham gia hoạt động nào.

Tập huấn quân sự, tiệc tối mừng người mới, tiệc Nguyên Đán, những thứ như vậy đều không có.

Lưu Chính Lưu Thành lái xe đến trường, Hứa Lương Châu cầm chìa khóa xe của hai người, ôm Đan Đan đi mất.

Trên ô tô có điều hòa, Hứa Lương Châu chỉnh điều hòa còn 26 độ, mát mẻ sảng khoái.

Đan Đan chợt nhớ ra rồi nói với anh: "Ngày mai cậu đừng tới sân thể dục nữa."

Hứa Lương Châu nhìn chằm chằm tình hình giao thông: "Vì sao?"

Đan Đan suy nghĩ một chút, mới nói ra một lý do tương đối dễ nghe: "Ảnh hưởng không tốt."

Hôm nay có nhiều người như vậy chắc chắn ai cũng thấy, tham gia huấn luyện trên sân thể dục lại không chỉ có mỗi lớp cô, còn có nhiều lớp khác.

Hứa Lương Châu không đồng ý: "Không được, tớ ở nhà cũng rảnh rỗi."

Thật ra anh cũng không thích bị nhiều người nhìn như vậy, nhưng anh nhớ cô.

Đan Đan lẩm bẩm: "Sao cậu lại dính người như thế?"

Xe dừng lại ở dưới chung cư, Hứa Lương Châu nhẹ nhàng nắm tay cô, cúi người tới gần, trong lời nói mang theo ẩn ý: "Cậu chưa từng thấy dáng vẻ dính người thật sự của tớ đâu."

Người mà cô nhìn thấy bây giờ đã rất thu liễm.

Anh biết, bại lộ bản tính chỉ khiến anh mất đi cô.

Mà anh không nổi kết quả đó.

Cô không thể rời đi.

Đúng vậy, tất cả giới hạn của anh tồn tại với điều kiện cô phải ở lại.

Một khi điều kiện này không được thỏa mãn chắc chắn anh sẽ làm ra việc đáng sợ nào đó, thậm chí là biếи ŧɦái.

Phòng chung cư ở tầng bảy, Hứa Lương Châu đã đưa chìa khóa cho Đan Đan từ sớm, còn anh lại không mang theo, không rõ nguyên nhân.

Đan Đan mở cửa, Hứa Lương Châu lại có xu thế nhào lên, cô vội lui về sau: "Đừng dựa gần tớ quá, cả người toàn mùi mồ hôi, hôi muốn chết."

Hứa Lương Châu dựa vào cạnh cửa, cười nói: "Tớ lại không chê cậu.

" Tớ tự chê mình. "Cô cầm quần áo chui vào trong phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong thoải mái dễ chịu, lại mặc kín mít đi ra.

Vấn đề tiếp theo tương đối quan trọng là hai người ăn gì.

Hứa Lương Châu đề nghị ra ngoài ăn, mà Đan Đan không muốn lắm, những nơi anh đi quá xa xỉ, nếu mỗi ngày hai người đều dựa vào đầu bếp của khách sạn, thật là.. Quá phá của.

Ở những việc nhỏ như thế này Hứa Lương Châu vẫn luôn nhân nhượng cô, vì thế liền nói:" Chúng ta đi siêu thị mua chút nguyên liệu về tự mình nấu được không? "

Đan Đan hoài nghi nhìn anh:" Cậu biết làm sao? "

Ở trong trí nhớ của cô, chỉ sau khi kết hôn trình độ nấu nướng của anh mới nâng cao, bây giờ những việc ở bếp chắc chắn anh không biết gì cả.

Hứa Lương Châu nhìn thẳng vào mắt cô, trả lời một cách nghiêm túc, có thể nhìn thấy được sự chân thành trong mắt anh:" Tớ có thể học. "

Đan Đan nhìn xuống:" Vẫn nên để tớ nấu đi. "

" Tớ sẽ học, chuyện gì tớ cũng học rất nhanh, cậu yên tâm, tớ sẽ không để cậu làm những việc đó. "Anh nóng lòng giải thích.

Trong lòng Đan Đan cảm thấy phức tạp, về mặt tình cảm, những lúc anh trả giá sẽ không bủn xỉn, lúc đòi lấy cũng không hề ít.

Trước cửa chung cư có một cái siêu thị, Đan Đan cũng không hay đi dạo, có vẻ không có kinh nghiệm, không thể trách cô, mặc dù từng lập gia đình thành vợ của người ta nhưng những việc này không tới phiên cô làm, cho nên cô mới biết được kinh nghiệm sinh hoạt của mình ít ỏi đến đáng thương.

Tâm trạng của Hứa Lương Châu khá tốt, hai người cùng nhau đi dạo siêu thị có cảm giác như đôi vợ chồng trẻ, tay trái anh đẩy xe, tay phải ôm eo cô, cô cúi đầu xem nguyên liệu, anh cúi đầu xem cô.

Chợt anh nói nhỏ bên tai cô, nhìn rất tình tứ:" Tớ thích ăn thịt bò. "

Đúng lúc Đan Đan đang rối rắm là nên mua thịt bò hay thịt heo, cô im lặng bỏ hộp thịt bò trong xe, bĩu môi:" Ai quan tâm cậu thích ăn cái gì. "

" Nghĩ một đằng nói một nẻo. "Anh cười.

Ánh mắt nhìn vào vùng gáy trắng nõn lộ ra ngoài của cô, âm thầm bổ sung thêm một câu, thật ra tớ thích nhất là ăn cậu.

Ước gì có thể vạch bụng nhốt vào, khảm vào xương tủy.

Đa số đồ ăn đều do Đan Đan chọn, cô đều chọn bừa, thấy đẹp thì lấy, không biết có tươi ngon hay không.

Đến lúc tính tiền ở quầy thu ngân, có một hàng sản phẩm xếp dài, Hứa Lương Châu thuận tay cầm láy mấy hộp.. Ừm là.. Áo mưa, còn đặc biệt hỏi Đan Đan thích ăn trái cây nào, Đan Đan thuận miệng trả lời, quả xoài.

Thật đáng tiếc, không có vị xoài.

Hứa Lương Châu ném áo mưa vào xe đẩy, ánh mắt nhân viên thu ngân đảo qua, Đan Đan nhìn thấy cái hộp mà mình không hề lấy, cầm lên lại, giải thích trong ánh mắt khó hiểu của thu ngân:" Cái này không phải của tôi. "

Hứa Lương Châu đứng phía sau cô, che miệng ho khan, rút áo mưa từ trong tay cô ra, bỏ lại vào xe, mặt không đổi sắc:" Là của chúng tôi. "

"... "

#

Đại học T và đại học H ở gần nhau, Tống Thành học ngành Luật ở đại học T, nối tiếp con đường của ba, hơn nữa cậu ta vẫn có hứng thú với nghề luật sư, Tây Tử học ở học viện nghệ thuật, còn Cố Huân chọn ngành kinh tế.

Cố Huân là vì thực tế.

Cậu ta không đặc biệt thích ngành nào, mà ngành kinh tế là có thể kiếm tiền trong tương lai nhất, cậu ta cần tiền.

Trong lúc Tây Tử và Cố Huân nghỉ hè số lần gặp nhau cũng không nhiều lắm, hai người đều bận.

Người đi học vui vẻ nhất là Tây Tử, như vậy nghĩa là thời gian cô ấy và Cố Huân ở bên nhau sẽ nhiều lên.

Huấn luyện quân sự ở đại học T khá đặc thù, học vào năm hai, cho nên hai ngày nay bọn họ đã bắt đầu đi học, Tây Tử học mỹ thuật, việc học nhẹ nhàng, cho nên thường đi theo Cố Huân đi học.

Hai người trai tài gái sắc, tạo nên một cảnh đẹp riêng biệt.

Tây Tử nghe không hiểu lớp kinh tế nói gì, cho nên bình thường cô ấy sẽ dựa vào trên bàn, đôi mắt nhìn lên, nhìn Cố Huân không chớp mắt, từ hàm dưới đến mũi của cậu ta, quan sát cả khuôn mặt của cậu ta.

Bàn tay ở dưới cũng không rảnh rỗi, nắm lấy tay trái của cậu ta, nghịch ngón tay, có đôi khi sẽ làm cho cậu ta bị mất tập trung, cậu ta sẽ cười cười bất lực, vỗ vỗ đầu cô:" Đừng nghịch. "

Đa số thời gian Tây Tử đều ngủ, tới tiết học môn tự chọn, có ít người đến, giáo viên tức giận, tiếng nói lảnh lót vang thật lớn:" Bây giờ mới tiết đầu tiên mà đã ít người như vậy! A! Các anh chị cho rằng không học cũng thi đậu đúng không.. "

Mặt sau blah blah lại mắng một hồi.

Tây Tử trở mình, chân mày cau lại, như là bị làm phiền.

Cố Huân yên lặng dùng tay che kín lỗ tai giúp cô ấy, sau đó lại lấy sách che trước mặt cô ấy, giúp cô ấy chắn ánh sáng từ ngoài cửa sổ.

Tình cảm thiếu niên biểu hiện vào giờ phút này là không thể nghi ngờ.

* * *

8 giờ tối mẹ Đan Đan gọi điện tới.

Ngay lúc đó Đan Đan vừa ăn cơm xong, chén đũa giao cho người giúp việc.

Hứa Lương Châu rất thích dính trên người cô sau khi ăn cơm xong, hai người dựa vào sô pha xem TV, lúc cô nhận điện thoại, anh cũng không quên quấy rối, gặm gặm cằm cô.

Thiếu chút nữa cô hô thành tiếng, trừng mắt nhìn anh, sau đó lại ngoan ngoãn nói với điện thoại" Vâng, mẹ. "

Mẹ ở đầu bên kia hỏi han ân cần, dặn dò rất nhiều, cũng dò hỏi rất nhiều.

Tiền có đủ dùng hay không, đồ ăn có quen hay không.

Đan Đan kiên nhẫn trả lời từng cái.

" Mẹ, con chỉ cảm thấy nhớ mẹ, những thứ khác đều ổn. "

Bà cười:" Kỳ nghỉ đông là có thể về, nhớ phải chăm chỉ học hành. "

" Vâng. "

Hứa Lương Châu lại kiếm chuyện, một khi lực chú ý cô đặt lên người khác, chẳng sợ người này là mẹ cô, anh cũng không thoải mái.

Tay ôm lấy eo cô, khẽ liếʍ vành tai cô.

Cả người Đan Đan run lên, che lại điện thoại, Hứa Lương Châu làm khẩu hình:" Buổi tối ngủ cùng tớ."

Ý anh là ngủ cùng thì anh sẽ không náo loạn.

Đan Đan trở nên lanh hơn, trước đồng ý sau đó đổi ý là được.

Dù sao anh am hiểu nhất là làm những chuyện như vậy.

Đan Đan nói chuyện với mẹ gần một tiếng, mới lưu luyến không rời mà tắt điện thoại.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Đan Đan vô cùng thông minh dụ Hứa Lương Châu đi tắm rửa, sau đó nhanh trở về phòng khóa cửa.

Cho quỷ ngủ cùng anh đi!

Hứa Lương Châu nghe thấy tiếng khóa cửa, ánh mắt tối sầm lại, câu môi cười cười.

Đồ ngốc, không phải lần trước cũng khóa cửa à, dùng được sao?