Chương 39:

Chương 39:

Editor: Bảo Hà

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Đan Đan có thêm một biệt danh, là.. cục than nhỏ.

Hứa Lương Châu cứ rảnh rỗi sẽ nói cô đen đen, trong lòng Đan Đan vẫn rất để ý, các cô con gái đều hy vọng mình trắng nõn sạch sẽ xinh đẹp.

Tuy nhiên cô cũng không oán trách phải huấn luyện dưới nắng nhiều, dù sao qua mười mấy ngày nay, cô cảm thấy mình khỏe mạnh không ít, tuy rằng có thể là biểu hiện giả dối.

Hứa Lương Châu vừa được khai trai, đến đêm khống chế không được cứ muốn cô, mỗi tối đều chui vào phòng cô, về sau Đan Đan cũng không thèm khóa cửa nữa, anh muốn bò giường thì bò giường, nhưng chạm vào chắc chắn là không được.

Một ngày huấn luyện đã quá mệt mỏi rồi, thật sự chịu không nổi.

Hơn nữa..

Đan Đan cảm thấy..

Lúc Hứa Lương Châu làm.. Cô thật sự cảm thấy.. không có nhiều.. thích thú..

Có, nhưng không nhiều lắm.

Có thể là bởi vì anh cũng đang ở cái tuổi ngây ngô, cho nên kinh nghiệm không nhiều lắm, không giống anh trong tương lai.

Ý nghĩ Đan Đan đơn thuần đến một trình độ nhất định, buổi tối ngày hôm sau lúc từ chối Hứa Lương Châu.. ừm.. quan hệ, liền ăn ngay nói thật.

Hứa Lương Châu hôn lên tai cô, như keo dán cọ cọ lên người khiến cô khó chịu, cô nhéo hông anh, cau mày: "Đừng động nữa, tớ mệt."

Anh cười, nhìn tấm lưng xinh đẹp của cô, ánh mắt tối sầm lại; "Cậu không cần động, tớ động là được rồi."

Đan Đan xoay người, đối mặt với anh, một đôi mắt trong suốt nhìn anh có vẻ vô tội, cô chớp chớp mắt, suy nghĩ tìm từ thích hợp, dùng từ mà mình cảm thấy tương đối uyển chuyển: "Chủ yếu là tớ cảm thấy không thoải mái."

Anh hiểu lầm ý của cô: "Tớ sẽ làm cậu thoải mái."

Đan Đan thật cẩn thận nhìn anh, lẩm bẩm nói: "Là cậu làm tớ không thoải mái."

Vừa dứt lời đã cảm nhận được tay anh ở trên người cô nắm thật chặt, anh trầm giọng, ánh đèn soi sáng sườn mặt, mím môi, anh hỏi: "Tớ làm sao?"

"Cậu làm cho tớ.. chỉ toàn thấy đau và khó chịu."

Lúc này Hứa Lương Châu mới hiều lời nói của cô, anh đen mặt, sự âm trầm nhanh chóng bao phủ trong mắt, giọng điệu cất cao, mang theo chút không thể tin tưởng: "Cậu nói tớ không biết quan hệ sao?"

Đan Đan dùng ngón tay nắm chặt chăn che giấu bất an: "Cũng có thể nói như thế.."

Dù sao ý tứ cũng giống nhau.

Hứa Lương Châu buông cô ra, xoay người, cả người toát lên vẻ, tức điên.

Không biết quan hệ?

Thân là đàn ông, giờ lòng tự trọng đã không còn, mất sạch sẽ.

Cõi lòng tan nát thành cặn bã.

Đan Đan mới ý thức được đại khái là mình nói sai, hình như đàn ông con trai đều rất để ý chuyện này?

Bàn tay ở trong chăn của cô chậm rãi mò đến gần anh, nhẹ nhàng cầm ngón tay anh: "Cậu tức giận hả?"

Hứa Lương Châu rầm rì, cực kỳ kiêu ngạo rút ngón tay ra, dịch ra bên ngoài không vượt qua hai centimet.

Đan Đan thật sự muốn mặc kệ.

Nhưng cũng biết chuyện này, anh có thể lăn lộn đến vài ngày.

Vì thế lại chủ động duỗi tay kéo tay anh, lần này anh không rút ra, có chút động tác chỉ cần ý tứ một chút là được.

"Tớ nói sai được chưa, cậu đừng tức giận."

Vốn dĩ là nói thật, còn không cho người ta nói.

Hứa Lương Châu vẫn đưa lưng về phía cô, tâm trạng tốt hơn so với lúc nãy, hiếm khi cô dỗ mình một lần, không thể dễ dàng buông tha như thế được.

Đan Đan cảm thấy mỏi mắt, thấy anh không dao động, cũng lười dỗ.

"Tớ ngủ đây."

"..."

Sau đêm đó Hứa Lương Châu đã không còn đòi hỏi nữa, một phần thấy cô sau một ngày vất vả thật sự đáng thương, phần khác.. Anh xem phim con heo để bổ sung tri thức.

Nhìn rất mắc ói.

Chân thật đến mức không có một chút mỹ cảm.

Thế nhưng biết thêm vài loại tư thế.

Ngày khai giảng đầu tiên, tiết học đầu tiên vào buổi chiều đổi thành buổi tranh cử ban cán sự.

Đan Đan không có ý định làm gì trong ban cán sự cả, cô chỉ làm một người bỏ phiếu thôi.

Trình Tầm tự ứng cử làm lớp phó văn nghệ, khi cô ấy lên đài diễn thuyết, Đan Đan ở phía dưới vỗ tay nhiệt tình, cảm thấy cô ấy thật tốt.

Cuối cùng Trình Tầm được chọn với số phiếu bầu cao nhất, những việc kế tiếp phức tạp dài dòng, hai người ngồi ở dưới cũng không muốn nghe, Trình Tầm nhỏ giọng nói, trêu đùa hỏi: "Hôm nay tớ lại thấy bạn trai của cậu đưa cậu tới trường học."

Đan Đan cúi đầu, vành tai đỏ lên: "Do cậu ta rảnh rỗi."

Trình Tầm nói: "Đây không phải rảnh rỗi, đây là đối tốt với cậu thật khiến tớ hâm mộ nha!"

Những ngày huấn luyện quân sự, mỗi ngày đứng dưới nắng chờ cô, đưa nước rồi còn quạt gió.

Cả khoa đều biết cô có một người bạn trai vừa đẹp lại còn khó chơi.

Những thứ đầu trâu mặt ngựa muốn tán cô đều phải tránh lui.

"Huống hồ cậu ta lớn lên đẹp trai như thế, có loại cảm giác như sói đội lốt cừu ha ha ha ha." Trình Tầm bổ sung thêm.

Đan Đan cảm thấy Trình Tầm dùng từ này thật chính xác, là sói đội lốt cừu.

"Không nói đến cậu ta, cậu nghĩ gì mà muốn tranh cử lớp phó văn nghệ vậy?" Đan Đan hỏi.

Trình Tầm có một đôi mắt hơi hơi nhếch lên, lúc bình thường không cười sẽ cảm thấy kiêu ngạo: "Bởi vì tớ thích, tớ không thích đọc sách, như lời ba mẹ tớ nói, tớ là người thích làm những thứ lung tung không giống ai."

Nhuộm tóc trắng, ăn mặc hành xử cũng khác người, có sắc thái thuộc về chính mình, tươi đẹp và rạng rỡ.

Cô ấy thích ca hát thích Street Dance.

Đan Đan: Không thích đọc sách còn có thể thi đậu.. Cái này làm cho cô không chịu nổi..

Trình Tầm nghiêng đầu, chớp chớp mắt: "Đúng rồi, cậu có tài nghệ gì không?"

Khuôn mặt nhỏ của Đan Đan đỏ lên: "Tớ chỉ biết khiêu vũ, còn lại thì không biết."

Trình Tầm vỗ một cái lên mu bàn tay cô: "Thật đúng lúc, tiệc tối mừng tân sinh viên của khoa sắp bắt đầu, lớp chúng ta phải có hai tiết mục, cậu lên khiêu vũ đi!"

Đan Đan không tự tin, nhưng nghe thấy vẫn muốn: "Tớ có thể không?"

Trong mắt Trình Tầm lóe lên cảm xúc đau lòng, cô gái nhỏ này là một người tốt, sao lại sợ hãi rụt rè, quá tự ti như vậy.

Đúng vậy, là tự ti.

Không phải mềm yếu, cô vẫn có sự kiên cường của riêng mình.

Trình Tầm nhìn thấy được khát vọng trong ánh mắt của cô, gật đầu thật mạnh: "Tớ cảm thấy chắc chắn cậu có thể."

Đan Đan vui vẻ cười, có sức sống hản lên: "Vậy tớ sẽ thử xem."

Chỉ thử thôi, chắc sẽ không sao đâu.

Hơn nữa chuyện này nghe có vẻ rất thú vị.

Thế nhưng cô vẫn xác nhận một lần, xoắn tóc của mình: "Tớ sẽ không làm lỗi đâu, đúng không?"

"Đúng vậy." Trình Tầm nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, cười nói.

Hứa Lương Châu tiết này không học, ở cửa phòng học chờ cô.

Anh phát hiện hôm nay tâm trạng của cô vô cùng tốt, khóe môi cong lên, đôi mắt lấp lánh, giống như tìm thấy vàng.

Anh tiến lên, thuận tay ôm lấy vai cô, cùng cô bước ra khu dạy học, anh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì mà cậu vẫn luôn cười ngây ngô thế?"

Đan Đan ôm mặt: "Tớ biểu hiện rõ ràng thế sao?"

"Đúng vậy, nói với tớ đi."

Đan Đan cảm thấy đây là chuyện vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức không đáng giá nhắc tới, vì thế liền qua loa: "A, Trình Tầm kể cho tớ một câu chuyện cười."

Đan Đan không thể tưởng được, vài ngày sau, cô sẽ vô cùng hối hận sự tự chủ trương của mình.

"Trình Tầm là ai?" Anh vẫn tương đối quan tâm người xuất hiện bên cạnh cô, đến nỗi cô nói dối, anh có thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Đan Đan bĩu môi: "Nhanh như vậy mà đã quên? Cậu đã gặp rồi, là người ngày đó định đi đến nhà ăn với tớ."

Hứa Lương Châu nhớ lại: "Cậu và cô ấy quan hệ khá tốt."

"Bởi vì cô ấy là người tốt."

Gió lạnh thổi đến, tóc anh bay xẹt qua đôi mắt mang ý cười, khuôn mặt tuấn lãng càng lay động nhân tâm, anh cười cực kỳ dịu dàng, ánh mắt rũ xuống che đậy sự đen tối ở bên trong, anh nói: "Làm quen nhiều bạn cũng được đó."

Đan Đan nhảy dựng lên: "Cậu cũng nghĩ như vậy sao, thật tốt."

Anh ngước mắt, không nhẹ không nặng nói: "Ừ."

Hai bên khu dạy học trồng không ít cây, đa số là cây ăn quả, mùa này trên cây đã kết khá nhiều quả, nhưng đều nho nhỏ, chát, không thể ăn, chỉ có thể nhìn.

Ký ức Hứa Lương Châu bỗng nhiên nhớ lại ngày khai giảng đó, anh chọc cô, chỉ một cặp đang hôi môi thân thiết ở dưới tán cây, lúc ấy anh nói muốn thử.

Hôm nay thời cơ đã tới.

Độ ấm không cao, dưới bóng của tàng cây mát mẻ, lá cây bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc dễ nghe, chủ yếu là, xung quanh không có người, không khí vô cùng tốt.

Hứa Lương Châu kéo lấy cổ tay cô, ấn lên trên thân cây, cơ thể anh kề sát vào cô.

Sống mũi cao thẳng chống lên mũi, hơi thở nóng bỏng phả trực tiếp vào mặt, cô cúi mặt ngoan ngoãn vô cùng, Hứa Lương Châu chỉ khẽ chạm vào cô, hầu kết anh giật giật, phát ra tiếng nói khàn khàn lôi cuốn, anh nói: "Tớ thật sự rất thích cậu."

Đan Đan cứng đờ một lát, ngẩng đầu, nhìn thẳng anh, không thể bỏ qua đôi mắt đựng đầy tình yêu của anh, trong lòng mềm nhũn, cô nhón chân, ôm mặt anh, môi răng chạm nhẹ vào mặt.

Chỉ là một cái đáp lại nhỏ bé.

Ba chữ "tớ cũng vậy" như cứng ở họng, dù thế nào cũng không thể nhẹ nhàng nói ra.

Hứa Lương Châu cảm thấy phức tạp, vừa thỏa mãn, nhưng đồng thời lại cảm thấy không đủ.

Con người cứ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Anh muốn càng nhiều.

Càng nhiều.

Anh không chút do dự đè lại cổ tay cô, hôn sâu xuống, như mưa rền gió dữ không cho cô cơ hội thở dốc.

"Wow", đúng lúc có giảng viên người nước ngoài đi qua.

Người giảng viên đó nhận biết Đan Đan.

Mặt cô đỏ dị thường, trên môi còn có có chút ẩm ướt của nước miếng, một bộ bị chà đạp, cô né tránh phía sau anh, không dễ chịu khi bị người khác nhìn.

Hứa Lương Châu vỗ vỗ đầu cô, phát âm tiêu chuẩn, anh nói với giảng viên người nước ngoài: "She is my girlfriend"

Giảng viên: ", có bạn gái thật ghê gớm."