Chương 30

Bóng tối lại bao phủ khuôn mặt của Lý Tiểu Mao, “Trần Ba Hách và Giang Thượng vừa mới chết, Trần Ba Hách bị chặt đầu, Giang Thượng bị vặn cổ, có thể lý do thực sự là vì họ đã trộm tiền của nó nên nó mới gϊếŧ người.”

Lý Tiểu Mao ngoài cứng trong mềm, cả đời chưa từng chứng kiến cảnh người chết, lại còn kinh khủng trực tiếp như vậy.

Chết ngay tại đây thì không sao, dù sao cũng không còn gì để nói nữa, nếu ra ngoài được, Lý Tiểu Mao có lẽ sẽ phải sống với cái bóng ma này suốt đời.

Một lúc lâu sau, Giang Quất Bạch mới lấy đèn trường minh: “Đừng lo lắng về họ nữa, chúng ta phải tìm cách thoát ra ngoài trước.”

Lý Tiểu Mao lo lắng đi sát vào Giang Quất Bạch: “Chúng ta sẽ làm gì để ra ngoài?”

Giang Quất Bạch nhìn lên trần nhà, cậu không chắc mình đã ký hợp đồng thì liệu đối phương có thả cậu đi hay không.

Tóm lại, phải thử xem sao.

Lần theo con đường đã đến, hai người đi một cách cẩn thận và nhẹ nhàng, nhưng tiếng bước chân vẫn rõ ràng, từng tiếng từng tiếng.

Tiếng bước chân quái dị trên đầu không biết từ khi nào đã biến mất, lúc này, dù chỉ có tiếng bước chân của họ nhưng vẫn khiến người ta rợn tóc gáy.

“Cậu chắc chúng ta sắp tới rồi chứ?” Lý Tiểu Mao bám lấy cánh tay của Giang Quất Bạch, lúc này, Giang Quất Bạch là chỗ dựa duy nhất của cậu ta, chỉ cần có Giang Quất Bạch ở bên, dù có sợ, cậu ta cũng không sợ đến mức đó.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn đối phương, chưa kịp nhận được câu trả lời thì đã thấy ánh mắt của đối phương đột nhiên nhìn sang một bên, tiếp theo Giang Quất Bạch ném đèn trường minh xuống, theo tiếng đèn rơi xuống đất, Giang Quất Bạch bước nhanh về phía trước.

Lý Tiểu Mao nhìn về phía trước, hét lên một tiếng kinh hoàng, cậu ta hét lên với người đang treo lơ lửng trên không trung: “Trần Cảng!”

Trần Cảng bị treo lơ lửng trên không, cậu ta chưa chết, vẫn còn đang giãy giụa dữ dội.

Mặt của Trần Cảng đỏ bừng, có thể thấy rằng, hai tay của cậu ta đang cố kéo thứ gì đó trên cổ, nhưng không có tác dụng.

“Thả cậu ấy ra!” Giang Quất Bạch chạy đến dưới chân của Trần Cảng, ôm lấy chân của Trần Cảng, nhìn lên: “Trần Cảng!”

Trần Cảng lúc này không còn nghe thấy bất kỳ tiếng gọi nào nữa, oxy cần thiết cho cơ thể đã cạn kiệt, không còn thêm gì nữa, sợi dây vô hình xuất hiện sau lưng cậu ta trong chớp mắt, rồi cậu ta bị treo lên không trung.

Dù cậu ta có giãy giụa thế nào cũng không thể thay đổi sợi dây đang siết chặt quanh cổ mình.

Mặt của Trần Cảng dần dần chuyển thành màu xanh tím, miệng há to, mắt đầy máu.

Giang Quất Bạch nhận ra rằng sinh mạng của Trần Cảng đã đến hồi kết, cậu ta hoảng hốt nhìn vào bóng tối đen kịt, mắt đỏ ngầu: “Thả cậu ấy ra, tôi cầu xin anh, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn.”

Lý Tiểu Mao khóc như mưa, cậu ta không biết Giang Quất Bạch đang nói chuyện với ai, lúc này cậu ta rất sợ hãi.

Rõ ràng vàng đã được trả lại, ba người họ không làm gì, thậm chí còn không chạm vào quan tài, tại sao lại đến lượt ba người họ?

Chẳng lẽ thứ đó nhất định phải gϊếŧ chết tất cả bọn họ?

Cổ họng của Trần Cảng phát ra tiếng kêu răng rắc, cậu ta vẫn chưa chết, nhưng cổ của cậu ta dường như sắp bị đứt lìa.