Chương 33

Quả nhiên, câu tiếp theo của Từ Quỳ chính là: “Chúng mày gϊếŧ người!”

Cánh tay của Giang Quất Bạch bị Lý Tiểu Mao nắm đến đau, cậu nhìn Từ Quỳ: “Ông nghĩ người bình thường có thể gϊếŧ người và xé toạc mặt người ta thành hai nửa không?”

Từ Mỹ Thư nhìn chằm chằm vào Giang Quất Bạch hồi lâu, ông ta hỏi cậu: “Chỉ có ba đứa thôi sao?”

Lý Tiểu Mao thò đầu ra từ sau lưng của Giang Quất Bạch: “Xuống, dưới, dưới còn nữa.”

“Các ngươi đã xuống dưới?!” Giọng của Từ Mỹ Thư đột nhiên cao lên, không đợi câu trả lời, ông ta đá văng Từ Quỳ đứng cản đường, loạng choạng chạy xuống tầng hầm.

Ông ta xuống cầu thang, không lâu sau lại vội vã chạy lên, trên mặt ông ta hiện rõ vẻ bối rối không hợp với tính cách của mình: “Các ngươi có biết không, các ngươi đã gây ra đại họa rồi!”

Đôi môi của ông ta đã mất hết màu sắc, khuôn mặt càng trắng bệch, ông ta nói xong thì bỏ lại một câu “để chúng đi” rồi hất tay quay người bước đi.

Những người khác chưa bao giờ thấy Từ Mỹ Thư hoảng sợ như vậy.

Từ Mỹ Thư là ai? Ông ta là người đã dẫn dắt cả Từ gia trấn làm ăn phát đạt, thậm chí giúp Giang gia thôn được hưởng lợi lây. Trong lòng người dân Từ gia trấn, Từ Mỹ Thư thậm chí còn xứng đáng có một ngôi miếu riêng, được người dân địa phương hương khói cung phụng.

Nhưng người như vậy, đi xuống tầng hầm mà phải bám tường quay trở lại.

Xuống dưới gặp quỷ à?

Không ít người nhà họ Từ tò mò, rủ nhau xuống tầng hầm.

Giang Quất Bạch đứng tựa vào tường, lạnh lùng nhìn.

Không lâu sau, từ tầng hầm vang lên tiếng hét thất thanh, sau đó, họ vội vã chạy lên, ai nấy đều không còn vẻ hùng hổ như lúc xuống trước đó.

Tiếng nôn mửa liên tiếp vang lên, còn có cả mùi nướ© ŧıểυ, hòa với mùi máu tanh từ tầng hầm bốc lên, bây giờ mùi hành lang hôi thối không chịu nổi.

Lý Tiểu Mao: “Tiểu Bạch, chúng ta về thôi, tôi muốn về nhà.”

Bên ngoài trời sắp sáng, tiếng gà gáy vang lên từ xa, còn có tiếng va chạm của nồi niêu xoong chảo và tiếng người ở sân trước, trong chốc lát, hơi lạnh bao trùm lấy hai người dần tan đi, cái nóng cuối hè lại xuất hiện.

Lý Tiểu Mao nhìn ánh sáng rực rỡ trên đỉnh núi xa xa, mắt ngấn lệ: “Cuối cùng cũng ra được rồi.”

Cậu ta chưa bao giờ cảm thấy sống sót là điều tuyệt vời như bây giờ.

Giang Quất Bạch kiệt sức, cậu gật đầu, yếu ớt bước ra khỏi sân.

Vừa ra khỏi cửa Từ gia, con chó Đại Hắc nằm dưới gốc cây lao tới, đuôi vẫy như điên, mặt đầy vui mừng. Nó đã đợi Giang Quất Bạch cả đêm.

Nhưng khi nó vừa chạy đến trước mặt Giang Quất Bạch, nó bất ngờ phanh gấp, đột nhiên nhe răng với Giang Quất Bạch, lông đuôi dựng đứng, tiếng gầm gừ trong cổ họng khiến da đầu Lý Tiểu Mao tê dại.

“Đại Hắc bị sao vậy?” Lý Tiểu Mao không dám đến gần Đại Hắc, cảm giác như nó có thể nhảy lên cắn nát cậu ta và Giang Quất Bạch bất cứ lúc nào.

Giang Quất Bạch cúi xuống nhìn mình, khẽ nói: “Không liên quan đến cậu, là trên người tôi có thứ không sạch sẽ.”

Lý Tiểu Mao “A” một tiếng, lầm bầm: “Nó làm như mình sạch lắm vậy, cả mông đầy cỏ tai trâu mà còn dám chê cậu.”