Chương 6

“Xem kìa, xem kìa, cậu ta đang sợ.” Lý Miểu Miểu đứng bên cạnh Giang Thi Hoa lập tức phấn khích nói.

Thấy tình hình sắp loạn, cuối cùng Giang Quất Bạch cũng có quyết định: “Đừng cãi nữa, chúng ta báo cảnh sát.”

Nói rồi, cậu rút điện thoại ra.

Thấy vậy, Giang Thi Hoa nhanh chóng lao đến hất mạnh vào tay Giang Quất Bạch khiến điện thoại của cậu văng ra: “Không thể báo cảnh sát!”

Ánh mắt đen láy của Giang Quất Bạch nhìn chăm chú vào Giang Thi Hoa, cậu ngồi xuống giường, liếc qua xác Từ Loan, chậm rãi nói: “Giang Thi Hoa, ngay từ đâu tôi đã không nghĩ đến cái chết của Từ Loan có liên quan đến cậu. Nhưng sao vừa nghe thấy tôi nói muốn báo cảnh sát, thì cậu lại phản ứng mạnh thế này, cậu sợ gì chứ?”

Lần này, không chỉ có Lý Tiểu Mao và Trần Cảng dõi theo Giang Thi Hoa với ánh mắt rực lửa, mà cả Lý Miểu Miểu và nhóm của cậu ta cũng bắt đầu tin lời Giang Quất Bạch nói lập tức lui lại vài bước, kéo dãn khoảng cách với Giang Thi Hoa.

“Không, tôi không phải, tôi…” Giang Thi Hoa bối rối: “Tôi không làm, chỉ là… Tôi đang hẹn hò với Giang Hoa Nguyệt. Tôi sợ nếu như bị người ta biết sẽ hủy hoại danh tiếng của cô ấy.”

Chồng của Giang Hoa Nguyệt là người thực vật nằm liệt trên giường. Đồng thời cô ấy còn phải chăm lo mẹ chồng và con cái, mặc dù có chồng bên cạnh nhưng cuộc sống của Giang Hoa Nguyệt không khác nào một góa phụ. Người trong thôn ai cũng thương xót cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy lại có quan hệ với một thanh niên trẻ!

Thấy biểu hiện và giọng điệu của Giang Thi Hoa không giống nói dối, cộng thêm hiểu biết ít nhiều về nhau trong cùng thôn nên Trần Cảng cho rằng Giang Thi Hoa có thể trộm vặt nhưng không thể gϊếŧ người.

Trần Cảng không nhìn cậu ta nữa, chuyển mắt sang người nằm trên giường: “Dù sao cũng phải báo cảnh sát. Nếu chúng ta không nói gì mà chạy luôn, thì chính là tự buộc tội mình là hung thủ.”

“Chúng ta không gϊếŧ người, cảnh sát đến cũng không tìm thấy bằng chứng. Đến lúc đó, chúng ta cứ nói thật, các cậu không trộm được gì, chúng tôi cũng không đánh nhau thành công, họ không làm gì được chúng ta.” Giang Quất Bạch nói rồi liếc nhìn Giang Thi Hoa: “Đi, nhặt điện thoại cho tôi.”

Giang Thi Hoa nghe thấy bí mật lớn nhất và nhục nhã nhất của mình bị phơi bày, lập tức như quả cà bị đánh héo.

Cậu ta hít một hơi, đi đến góc phòng nhặt điện thoại.

Giang Thi Hoa không biết điện thoại mới bị mình đập ra rơi ở đâu. Cậu ta cúi người tìm mãi không thấy, nên đành ngồi xổm xuống dò dẫm trên sàn nhà.

Liệu có rơi dưới ghế không?

Giang Thi Hoa nhổm người, áp sát người xuống sàn, nhìn vào dưới ghế bành.

Lúc cúi đầu nhìn vào sàn gỗ màu đỏ nâu lạnh lẽo, phản chiếu trong đó là một gương mặt trắng bệch đang nhìn thẳng vào cậu ta từ cùng một góc độ.

?

??

“Ma! Ma! Ma!!!” Giang Thi Hoa hoảng hồn đến mức tim suýt ngừng đập. Cậu ta như bị bật lò xo, bật lên, bò lăn bò toài trên sàn, ôm chặt lấy chân Lý Miểu Miểu, nước mắt tuôn rơi: “Dưới… dưới ghế có người!”

Mọi người đều nhìn về phía ghế, chỉ là một chiếc ghế gỗ quý, không có gì đặc biệt. Chiếc ghế cách mặt đất không quá hai mươi phân, làm sao có thể nhét một người vào đó?