Chương 7

“Cậu điên à? Vào thử xem.” Vừa rồi Lý Tiểu Mao suýt bị phản ứng của Giang Thi Hoa dọa chết khϊếp.

Thấy ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu, Giang Thi Hoa dụi mắt: “Nhưng mà tôi…”

Giang Quất Bạch khẽ hừ một tiếng, đứng dậy ngồi xổm trước ghế bành, thò tay vào, vừa chạm vào đã tìm thấy điện thoại.

Cậu thiếu niên cầm điện thoại lên, ra hiệu cho Giang Thi Hoa, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo: “Cậu mù à?”

Lý Miểu Miểu đỡ Giang Thi Hoa đứng lên: “Giang Quất Bạch, vậy bây giờ chúng ta báo cảnh sát?”

“Ừ.” Giang Quất Bạch mở khóa điện thoại. Chiếc điện thoại này cậu chỉ mua với giá hai trăm tệ nên không được nhạy lắm, tín hiệu yếu, nhưng may mắn là vẫn còn pin.

Nhưng vừa mở khóa, màn hình mãi không phản ứng, chẳng lẽ bây giờ nó còn đơ nữa sao?

Cậu nghĩ đến việc về nhà dùng tiền lì xì để mua điện thoại mới, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét của Lý Miểu Miểu, “Có người lên đây!”

Tất cả lập tức dán người vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Không kịp rồi!”

“Họ không phải cảnh sát, họ đến mà thấy con mình chết rồi. Thì làm sao mà nghe chúng ta giải thích, không chém chúng ta thành từng mảnh đã may lắm rồi!”

“Tất cả đều tại Giang Thi Hoa la hét. Giờ thì hay rồi, gọi cả người đến!”

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

Lý Miểu Miểu không nghĩ ngợi gì, lập tức kéo Lý Tiểu Mao ra, mở cửa: “Tôi chạy trước đây, dù sao tôi không gϊếŧ người. Nếu sau này bị cảnh sát bắt, tôi cũng không thấy có lỗi.”

Lý Miểu Miểu chạy trước, tiếp theo đó, Giang Thi Hoa và hai thiếu khác cũng nối gót.

“Giang Quất Bạch, đừng làm anh hùng nữa, giữ mạng quan trọng! Nếu Từ Mỹ Thư đánh chết cậu để xả giận, cùng lắm là đền ít tiền, dù sao nhà họ Từ giàu lắm, đánh chết cậu ba, không, ba mươi người họ cũng đền nổi!”

Nói xong, Giang Thi Hoa chạy như bay.

Lý Tiểu Mao cũng sợ hãi: “Tiểu Bạch, còn sống còn có hy vọng…”

Người nhà họ Từ đã đến gần, Giang Quất Bạch nhìn người nằm trên giường, đưa tay kéo chăn che kín đầu cậu ta, rồi bước ra ngoài, “Đi, chạy nhanh!”



Bảy người nối đuôi nhau chạy.Lý Miểu Miểu dẫn đường phía trước, cố gắng tránh mặt mọi người quen biết.

Ai cũng nơm nớp lo sợ, mồ hôi túa ra như tắm.

Đặc biệt khi nghe tiếng hét và tiếng khóc từ trên lầu vọng xuống. Trên khuôn mặt Lý Tiểu Mao và Giang Quất Bạch đều thoáng qua một chút không nỡ.

Lý Miểu Miểu tập trung dẫn đường, cuối cùng cũng rời khỏi tòa nhà tiền viện.

Giữa tiền viện và hậu viện có một con mương rộng nửa mét, trời nắng kéo dài, mương khô ráo. Ngước lên nhìn khoảng trống giữa hai tòa nhà như một dải ngân hà sáng rực rỡ.

“Thơm quá.” Một cậu bé tên Giang Thượng bỗng nhiên cảm thán.

Những người khác cũng dần nhận ra mùi hương.

“Mùi bưởi à?”

“Là mùi hoa bưởi.”

Ở trấn Từ gia chủ yếu trồng bưởi, có cả bưởi trái mùa. Nên vào thời điểm này có thể ngửi thấy mùi hoa bưởi cũng không có gì lạ.

Chỉ là, phải đứng dưới tán cây bưởi mới có thể ngửi thấy mùi hoa đậm đặc thế này, trong khi họ lại không ở trong vườn bưởi.

Khi sắp đến tường bao, tầm nhìn bỗng nhiên sáng lóa.

Hóa ra là đèn sợi đốt lớn trên mái nhà bật sáng, theo sau đó là tiếng còi báo động chói tai vang lên.