Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mỳ.

Không có gì nghi ngờ khi nói bộ tộc Maasai là bộ tộc du mục nổi tiếng nhất ở Đông Phi.

Trong hàng ngàn năm qua, bộ tộc cổ xưa này đã dắt gia súc của họ thuận lòng trời mà đi, chọn nơi có nước có cỏ mà ở. Họ di chuyển tự do giữa miền bắc Turkana, miền nam Kenya và nơi tiếp giáp của thung lũng Tanzania.

Hướng dẫn viên: “Hơn năm trăm chiến binh mà mọi người thấy ở đây, hiện đang là sinh viên đại học. Bọn họ đã nhập học sớm hơn nửa tháng chỉ để chuẩn bị cho buổi lễ.”

Đa số những người khi đến đây đều muốn xem được sự ‘nguyên sơ nhất và chân thực nhất’ theo phong cách Châu Phi. Nghe thấy những lời hướng dẫn viên nói thì cảm giác thất vọng lập tức dâng trào, thậm chí có người còn phao tin rằng: “Đây không phải là một buổi diễn thương mại!”

Việc cải thiện đời sống của người Maasai đối với khách du lịch mà nói là đồng nghĩa với việc phong tục sẽ dần biến mất.

Hướng dẫn viên được chính phủ thuê để phát triển du lịch cho bộ tộc Maasai khi nghe thế thì bản thân lại có chút không vui, nhưng không thể tranh cãi với khách du lịch, đành khó chịu nói thầm: “Mấy người thì ngồi lướt internet, bay máy bay, còn chúng tôi chỉ đáng khỏa thân cưỡi ngựa chạy vòng vòng thôi hả?”

Đường Gia ngồi cách anh ta không xa, ôm đầu gối hỏi: “Vậy là bộ tộc của các anh không còn sống dựa vào du mục nữa sao?”

Có lẽ là hướng dẫn viên thấy cô quen mặt, trả lời: “Phần lớn họ đã ổn định cuộc sống. Một số làm ăn buôn bán thì mở tiệm bán thuốc, giáo mác. Ngoài ra cũng có người làm việc cho chính phủ như tôi đây chẳng hạn, làm hướng dẫn viên du lịch, bảo vệ hay diễn các vũ điệu truyền thống của bộ tộc.”

Đường Gia nhẹ gật đầu rồi nhìn xung quanh.

Cách “Thánh Đường” không xa còn có một chiếc xe hơi tư nhân, đó là một chiếc Toyota Prado(1) màu trắng. Anh chàng hướng dẫn viên nói với cô rằng, chiếc xe đó là của một trưởng lão cử hành nghi lễ, mà vị trưởng lão đó còn là một quan chức của bộ giáo dục ở Kenya.

Đường Gia lại đưa mắt nhìn sang hướng các chiến binh. Bọn họ khoác lên mình bộ đồ dân tộc ‘Shuka’(2), đó là hai mảnh vải có sọc đen trên nền đỏ, một mảnh là để che chỗ kín, còn mảnh còn lại là dùng để che vai. Trong hàng ngũ của các chiến binh có vài người khá thấp. Đường Gia tỉ mỉ nhìn, hóa ra là bọn họ đang chơi điện thoại…

Sau khi kết thúc buổi ca hát, các chiến binh tiến vào rừng để cử hành ‘Nghi thức bí mật’, du khách và các nhân viên không phận sự đều bị cản lại bên ngoài, bởi vì “Ngoại trừ chiến binh Maasai ra, thì bất kỳ ai tiến vào khu rừng lúc nghĩ lễ diễn ra sẽ bị nguyền rủa bởi ma thuật đáng sợ”.

Mặc dù Đường Gia không tin chuyện này, nhưng cô biết tuân thủ theo thói quen phong tục của người khác là phép lịch sử cơ bản. Cô tìm đến một góc yên tĩnh rồi tựa lên cây, lấy từ trong ngực ra một điếu thuốc hương chanh.

Đường Gia đưa tay vào trong túi quần lẫn túi xách tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bật lửa đâu.

Cô ngẩng đầu, nhìn một vòng tựa như đang muốn tìm người để mượn bật lửa.

Cô gái trang điểm đậm và người đàn ông trung niên mập mạp không biết đã đi đâu, chỉ thấy Chu Bằng và người đàn ông đi cùng anh ta đứng cách đó không xa, cả hai đang đứng nói chuyện với nhau.

Đường Gia hơi do dự cuối cùng vẫn đi thẳng đến chỗ của hai người họ.

Chu Bằng vừa quay đầu đã thấy cô: “Bác sĩ Đường à, có chuyện gì không?”

Ngón tay Đường Gia đang kẹp điếu thuốc, khẽ lắc: “Cho tôi mượn bật lửa.”

Khi nói câu này cô ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy yết hầu của người đàn ông đối diện. Nơi ấy nhô lên, bên dưới cổ áo là xương quai xanh. Lên trên chút nữa cái cằm trẻ trung.

Cô chuyển hướng sang nhìn Chu Bằng, hỏi thêm một câu: “Có bật lửa không?’

Chu Bằng lắc đầu: “Không có, tôi không hút thuốc.” Dường như không nỡ từ chối đối phương vì thế Chu Bằng liền hỏi Dụ Tư Hồng: “Bật lửa của cậu đâu, đưa đây nào.”

Tầm mắt của Đường Gia lại chuyển về phía người đàn ông kia.

Anh không lên tiếng, chỉ lấy bật lửa màu xanh lá cây ra khỏi túi áo. Dùng tay bật chốt. Ngọn lửa xanh đỏ từ chỗ mồi lửa bật lên, nhẹ nhàng nhấp nháy.

Đường Gia biết bản thân mình từ nhỏ không phải là một đứa bé dễ chịu, lớn lên rồi tính tình cũng không thay đổi gì nhiều. Cô đoán là anh vẫn còn giận chuyện kia nên không nói lời nào. Nhưng lửa đã mồi thì khó thu lại.

Cô vuốt tóc theo thói quen, khẽ cúi người xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc đến chỗ lửa đang cháy rồi mồi.

Một làn khói trắng mềm mại bốc lên.

Đường Gia rũ mắt xuống có thể nhìn thấy ống tay áo của anh được cuộn đến khuỷu tay, lộ ra phần cánh tay cường tráng. Khớp xương ngón tay rõ ràng, bởi vì ngón cái dùng sức nên có thể thấy phần mạch máu màu xanh trên mu bàn tay.

Cô nghĩ: Đây là một đôi tay vững vàng.

Cô vẫn đang cầm điếu thuốc trên tay, môi chuẩn bị rời đi để nói một lời cảm ơn thật lịch sự, nhưng bàn tay cầm bật lửa bỗng nhiên run lên, chiếc bật lửa vụt tắt rồi rơi xuống trên bãi cỏ.

Đường Gia theo phản xạ định ngồi xuống, đưa tay nhặt lên, nhưng lại vô tình chạm phải một đôi tay khác cũng đang nhặt lấy chiếc bật lửa.

Cô lặng lẽ rút tay phải về.

Cô không thèm nhìn kĩ biểu hiện của hai người họ mà chỉ nhàn nhạt nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.

#

Dụ Tư Hồng lặng lẽ nhìn chiếc bật lửa trong tay.

Anh ấn chốt, ngọn lửa bật lên.

Tắt.

Rồi bật.

Rồi lại tắt.

Tiếp tục bật.

Rồi tắt thêm lần nữa.

Liên tục lặp đi lặp lại động tác đó.

Chu Bằng nhịn không được liền mắng: “Ban ngày ban mặt, tự nhiên cậu bị chạm dây vậy!”

Dụ Tư Hồng liếc nhìn anh ta rồi cất bật lửa vào lại trong túi.

Chu Bằng nghĩ: Không mắng mình lại…Thôi xong rồi, có chuyện không hay rồi…

#

Đường Gia đi khoảng năm mươi bước về phía tây thì nghe thấy tiếng hét phát ra từ sâu trong rừng. Cô giật mình đồng thời cũng nhận ra được chủ nhân của tiếng hét này, đó là tiếng hét của cô gái trang điểm đậm.

Chưa đến mười giây sau, đoàn khách da trắng đã đưa người đàn ông trung niên kia ra khỏi khu rừng.

Cô gái trang điểm đậm chạy theo bọn họ, lớp trang điểm trên mặt đã loang lỗ vài chỗ, tóc tai cũng trở nên bù xù và khuôn mặt nhuốm đầy vẻ sợ hãi.

Đường Gia đã nhanh chóng hiểu ra lý do.

Thì ra cả hai người họ và những du khách da trắng đều rất tò mò về ‘Nghi lễ bí mật’ của bộ tộc Maasai. Vì thế bọn họ đã trốn khỏi sự canh gác, tìm một đường mòn rồi lén vào trong ấy.

Chẳng qua là rừng sâu cây cối um tùm cũng khó tránh khỏi những sự chuyển động của thú dữ. Chưa kịp tìm đến nơi đã bị một con trăn đá* dọa. Người đàn ông trung niên liền xỉu ngay lập tức.

Cô gái trang điểm đậm mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, tiếng khóc cũng thay đổi: “Anh ấy bị bệnh tim!” Cô nàng ôm chặt lấy đùi Đường Gia: “Mau cứu anh ấy! Mau cứu anh ấy! Anh ấy không thể chết! Anh ấy chết rồi tôi phải làm sao đây!”

Đường Gia bị cô ấy ôm chặt đến mức không thể động đậy nên đã dùng tay đẩy ra. Cô gái này giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, cho dù hoảng sợ thế nào cũng không chịu nới lỏng. Đường Gia muốn gỡ tay cô ta nhưng mãi vẫn không được.

Đường Gia lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang khóc lóc, sau đó, cánh tay giơ lên tát một phát.

Tiếng tát lanh lảnh vang lên.

Cô ấy bị tát đột ngột nên đành ôm má, mặt mũi cứng đờ, vẻ mặt không tin được ngẩng đầu nhìn cô.

Khuôn mặt Đường Gia lạnh nhạt: “Tránh ra.”

#

Lúc này, có một anh chàng tóc đỏ đang hô hấp nhân tạo cho người đàn ông trung niên.

Đường Gia bước đến, bắt lấy cổ áo của anh ta rồi đẩy sang một bên.

Anh chàng tóc đỏ la lớn: “Cô định làm gì!”

Đường Gia không trả lời chỉ ngồi xuống bên cạnh người đàn ông nọ, đưa tay chạm đến động mạch cổ của ông ta, sau đó cúi người, kề tai sát lên ngực để lắng nghe nhịp tim.

Tim của ông ta này đã ngừng đập.

Rất có thể cú sốc đó dẫn đến nhồi máu cơ tim.

Đường Gia nâng đầu ông ta dậy rồi ngửa ra sau hết mức có thể. Sau đó, cô mở miệng bằng cả hai tay và nghe thấy tiếng ngáy khò khè của đờm trong khí quản.

Cô đưa tay vào cổ rồi kéo đờm ra khỏi cổ ông ta, nhanh chóng thực hiện quy trình ép ngực, tiếp đến cô giữ cằm ông ta bằng tay trái, véo mũi bằng tay phải và thổi khí vào miệng. Đồng thời mắt cũng liên tục nhìn xuống, quan sát l*иg ngực của người đàn ông này xem có nhô lên hay không.

Anh chàng kia hậm hực ngồi một bên.

Đến khi nhìn thấy động tác của người phụ nữ trước mặt anh ta mới nhận thức được vừa rồi mình vừa phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Trong lớp hướng dẫn sơ cứu khẩn cấp, thầy giáo đã từng nhấn mạnh rằng phần nối giữa cằm và dái tai phải vuông góc với mặt đất để giúp cho việc hô hấp của bệnh nhân. Ngoài ra còn phải mở miệng của bệnh nhân ra xem bên trong có dị vật nào không để đề phòng vấn đề sặc đường hô hấp.

Anh ta mím chặt môi tiếp tục nhìn động tác của người phụ nữ trước mặt.

Đường Gia nhiều lần hồi sức nhưng trái tim của người đàn ông này vẫn không có chút động tĩnh.

Nếu tim không đập, não sẽ thiếu oxy, chỉ cần hơn sáu phút thì dù cho có được cấp cứu thì cũng sẽ trở thành người thực vật…

Đường Gia dừng động tác, yên lặng không nói gì nhưng lòng bàn tay lại bị cô siết chặt.

Rừng Oromis cách trung tâm thành phố Nairobi quá xa, cho dù có là trực thăng quân dụng thì sáu phút gấp rút cũng không kịp.

Anh chàng tóc đỏ lẩm bẩm: “Thôi xong rồi, xong rồi, chết chắc.”

Cô gái trang điểm đậm vốn đang ngây người như phỗng, nghe thấy thế thì ngồi bệt xuống rồi ôm đầu khóc.

Lúc này trong đầu Đường Gia đều đã sáng tỏ. Cô ngồi xổm xuống ôm đầu gối rồi vùi đầu vào bóng đêm, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

Cô đã học qua các chương trình về y khoa lâm sàng, nghiên cứu lý do dẫn đến bệnh, chẩn đoán, chữa trị và tiên lượng bệnh với phạm vi rộng rãi. Sau khi tốt nghiệp, cô chính thức làm việc tại bệnh viện, ngoài ra còn lần lượt thực tập tại nhiều khoa trong thời gian dài, nhất là khoa tim.

Trong khoa còn có một vị bác sĩ già đã theo nghề này hơn chục năm, những lúc rảnh rỗi ông thường hay nhắc đến một vài trường hợp…

Mọi người xung quanh nhìn thấy hành động của cô còn đang cho là người đàn ông này đã vô phương cứu chữa. Vì thế có người bước đến bên cạnh, bắt đầu an ủi cô gái trang điểm đậm.

Đường Gia lại đột nhiên đứng lên.

Tất cả mọi người ai cũng giật mình, đồng loạt nhìn sang.

Đường Gia nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại tại chiếc xe màu trắng được đậu cạnh “Thánh Đường”.

Giọng nói cô trầm mà bình tĩnh, chỉ tay về hướng chiếc xe: “Đưa người qua đó.”

Những du khách da trắng đứng bất động, bối rối nhìn Đường Gia.

Cô gái trang điểm đậm nghe thế thì la lớn: “Đi thôi!”

#

Anh chàng tóc đỏ và ba người da trắng khác đỡ tay chân của người đàn ông trung niên lên rồi đưa ông ta đến cạnh xe hơi.

Vô số ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Đường Gia.

Đường Gia im lặng mở cửa xe, động tác nhanh gọn lấy từ trong buồng máy ra hai sợi dây điện xanh và đỏ. Cô đến bánh lái nhìn một lúc nhưng lại không tìm thấy tấm vải bố nào.

Chỉ có mỗi con dao cổ Châu Phi trên ghế lái.

Cô khẽ chau mày, quyết định cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra rồi rạch nó. Tiếng dao ma sát với vải giòn tan, chỉ một đường dao đã thành công cắt chiếc áo ra thành hai nửa.

#

Du Tư Hồng và Chu Bằng đứng một bên.

Chu Bằng khẽ nhếch miệng, ngây ngốc hỏi: “Bác sĩ Đường cô…cô ấy định làm gì vậy?”

Dụ Tư Hồng lẳng lặng nhìn người phụ nữ trước mặt.

Sau lớp áo khoác là một áo hai dây bó sát người, những đường cong lả lướt hiện rõ mồn một. Song, cô chẳng hề quan tâm rằng có ai đang nhìn hay không mà chỉ chuyên tâm vào động tác tay của mình, cô buộc dây vào hai chiếc kìm rồi quấn nó vào với chiếc áo khoác vừa bị cắt đứt.

Không gì có thể làm phiền.

Yên tĩnh mà điềm đạm, hệt như một nữ thần.

Anh nghe tiếng tim mình đập mạnh.

Thình thịch.

Thình thịch.

#

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Đường Gia lại đứng cạnh người đàn ông trung niên.

Anh chàng tóc đỏ ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói tỏ vẻ khó tin: “Cô muốn sử dụng động cơ làm máy tạo nhịp tim?!”

Đường Gia không trả lời.

Anh ta siết chặt quần áo, lẩm bẩm: “Cô điên…cô điên…” Đột nhiên ngẩng đầu la lớn: “Nếu như không khống chế được thì người này chắc chắn sẽ chết ngay lập tức!”

Đường Gia vẫn không thèm đếm xỉa đến những lời người này nói, ánh mắt nhìn xuống người đàn ông trung niên rồi cất tiếng: “Một người lên xe nổ máy đi.”

Mấy người đàn ông da trắng đều đứng yên.

Nếu xảy ra sự cố thì người bị kích điện sẽ chết ngay lập tức.

Đường Gia nhìn về phía cô gái trang điểm đậm. Cả cơ thể cô ấy run lên bần bật chắc chắn không thể nào làm được việc này.

Đường Gia cau mày.

Bỗng nhiên bên cạnh có người lên tiếng: “Làm sao nào?”

Đường Gia nghiêng đầu và nhận ra chủ nhân của giọng nói này chính là người đàn ông Trung Quốc còn lại mà cô chưa biết tên.

Cô cẩn thận quan sát anh. Người này nhìn khá trẻ, còn có khí khái hào hùng hơn người. Gương mặt tuy gầy góc cạnh, sóng mũi cao, đôi mắt uy lực mà sáng như sao, còn tràn trề năng lượng. Ánh mắt Đường Gia khẽ quét một lượt, phát hiện trên tai của anh còn có hai lỗ nhỏ.

Đường Gia bình tĩnh nói: “Tôi nói anh nổ máy thì anh phải nổ máy ngay.”

Anh chỉ trả lời một chữ duy nhất: “Được.”

Dụ Tư Hồng lên ghế lái ngồi, tay nắm chặt chìa khóa nhìn ra ngoài cửa xe.

Đường Gia ngồi xổm xuống, hai tay cầm kìm sắt được bọc lại.

Cô nói: “Nổ.”

Dụ Tư Hồng vặn chìa khóa sang phải.

Tiếng máy bắt đầu nổi lên.

Đường Gia hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục dùng kìm ấn lên bên dưới buồng tim, rồi nhanh chóng nhấc lên.

Cơ thể của người đàn ông run lên vì điện giật, ngoài ra trên ngực còn lưu lại hai dấu bầm tím.

Đường Gia áp tai lên nghe.

Vẫn không nghe thấy tiếng tim đập.

Cô lại cất tiếng: “Nổ thêm lần nữa.”

Dụ Tư Hồng lại vặn chìa khóa sang phải.

Đường Gia tiếp tục lặp lại động tác giữa tiếng động cơ rì rầm.

Cô vừa mới nhấc chiếc kìm sắt lên, anh chàng tóc đỏ đã nhanh chóng bổ nhào đến nghiêng tai lắng nghe.

“Đập! Đập rồi!” Anh ta hét lớn.

Cô gái trang điểm đậm khóc lóc bò đến, áp tai lên nghe để xác thực.

Thình thịch.

Thình thịch.

Cô ta che mặt khóc lớn.

Trong sự ồn ào và náo nhiệt của đám đông, Đường Gia lặng lẽ lên xe, âm thầm thu dọn dây điện và các dụng cụ khác. Sau khi làm xong, cô xuống xe đóng cửa. Vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt của người đàn ông kia.

Anh đang nhìn cô.

Dụ Tư Hồng lấy chiếc bật lửa ra rồi hướng về phía cô lắc lắc.

Đường Gia nhìn anh, sau đó đưa tay.

Dụ Tư Hồng ném bật lửa về phía cô.

Chiếc bật lửa chuyển động theo hình parrabol trên không trung đã được bắt lấy.

Đường Gia nhìn anh khẽ gật đầu, xoay người lấy điếu thuốc rồi mồi lửa, sau đó ném ngược lại cho anh. Cô bước đến dựa lên một chiếc xe khác, ngậm điếu thuốc nhìn về phía xa.

Ngón cái của Dụ Tư Hồng không ngừng vuốt ve chiếc bật lửa rồi cúi đầu khẽ cười.

Chú thích: - Toyota LandCruiser Prado (Đây là chiếc đời 2021) Chỉ Cần Gió Ấm, Em Sẽ Mỉm Cười - Chương 6- Đồ truyền thống của bộ tộc Maasai, “Shuka”: Chỉ Cần Gió Ấm, Em Sẽ Mỉm Cười - Chương 6

Đặc điểm nhận dạng của người Maasai là những chiếc vòng cổ đính cườm nhiều màu sắc, một thanh sắt (làm vũ khí) và tất nhiên, tấm vải choàng shuka đỏ. Bên cạnh màu đỏ đặc trưng, người Maasai cũng sử dụng vải xanh, sọc và ca rô để quấn quanh cơ thể của họ. Tấm vải khá bền, chắc và dày – bảo vệ Maasai khỏi thời tiết và địa hình khắc nghiệt của thảo nguyên.

Theo lịch sử, trước khi quá trình thực dân hóa Châu Phi diễn ra, người Maasai mặc quần áo bằng da. Họ chỉ bắt đầu thay da bò và da cừu bằng vải bông vào những năm 1960. Nhưng lý do tại sao họ chọn vải shuka cho đến ngày nay vẫn chưa rõ ràng.

Có một vài trường phái tư tưởng. Một trong số chúng có nguồn gốc từ nhiều thế kỷ – vải được sử dụng làm phương tiện thanh toán trong quá trình buôn bán nô ɭệ và du nhập vào Đông Phi, trong khi thuốc nhuộm tự nhiên màu đen, xanh lam và đỏ được lấy từ Madagascar. Thực tế đã có những ghi chép về “vải guinea” màu đỏ và xanh lam khá phổ biến ở Tây Phi trong thế kỷ 18.

Một lời giải thích thú vị khác là vải Maasai được du nhập bởi các nhà truyền giáo Scotland trong thời kỳ thuộc địa. Điều này nghe có vẻ như là một lời giải thích hợp lý vì vải shuka khá giống với họa tiết kẻ sọc hoặc tartan của Scotland.