Chương 13

- Á...- nó đang chạy thì bị vấp té

- Cô không sao chứ- Cậu quay lại đỡ nó đứng dậy.

- Không sao- nó

- Hình như bọn chúng không đuổi theo nữa thì phải- cậu nhìn lại phía sau thì không thấy ai nữa.

- Chân cô chắc bị bông gân rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra- cậu đở nó đứng dậy bắt một chiếc taxi đi tới bệnh viện.

~~~~~~~~~~~~

- Cô ấy không sao chỉ bị bông gân nhẹ thôi nghĩ ngơi vài ngày sẽ hết thôi- Cậu đưa nó đến bệnh viện Vương Hàn và kêu đích thân anh kiểm tra cho nó.

- Ừa- Nghe anh nói vậy cậu cũng an tâm

- Mà hai người đi đâu làm gì mà Ngọc Ánh bị bông gân vậy- Anh thật sự nghi ngờ hai người này nha, chắc chắn hay người này có quan hệ gì đây.

- Tối về tao kể cho mày nghe, giờ tao phải đưa Ngọc Ánh về rồi- cậu

- Ừa, bye- anh

- Cô đi được không hay để tôi cõng- cậu quay sang nó

- Tôi đi được mà- nó lếch cái chân đang băng bó đi cà nhắc

- Lên đi- cậu ngồi xuống đưa lưng cho nó leo lên, thấy nó đi cà nhắc cũng thấy khổ cho nó.

- Nhưng.....- nó hơi ngại

- Nhanh đi tôi mệt rồi đó- Thấy cậu nói vậy nó đành lên cho cậu cõng ra xe. Thật sự bây giờ đó đang cảm thấy rất là vui và hạnh phúc" Sao được anh ta cõng mình cảm thấy hạnh phúc quá vậy ta không lẻ mình có tình cảm với anh ta, không.. không thể nào" nó cứ mãi suy nghĩ nên cậu gọi nó mà nó không hề nghe.

- Xuống được chưa, tôi mệt rồi đó- cậu

- Hả.....tới xe rồi hả- nó hơi tiết vì chưa gì đã đến xe, nó còn muốn được cậu cõng thêm tí nữa.

- Ui da....anh đối xử với con gái vậy đó hả- nó. Cậu đợi mãi mà nó không chịu xuống nên cậu quăn nó vô xe luôn.

- Ủa cô là con gái à tôi còn tưởng cô là con heo chứ- cậu thản nhiên nói.

- Anh.....không nói với anh nữa đồ thần kinh- Nó

- Cô dám kêu tôi là đồ thần kinh sao?- Cậu

- Có gì mà tôi không dám- nó

- Anh....anh làm gì vậy?- Giờ cậu đang tiến lại gần nó càng ngày càng gần chỉ còn vài xăng-ti-mét nữa là hai người có thể.......làm mặt nó đỏ như trái ớt chính.

- Á đau..- Thì ra là cậu lấy đầu mình đập vào trán nó làm trán nó sưng lên một cục.

- Đáng đời- cậu nhếch môi cười

- Á tức quá, hảy đợi đấy quân tử trả thù 10 năm chưa muộn- nó liếc cậu