Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 94

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi tối, Ngô Thế Huân và Lâm Tranh tạm thời xử lý ổn thỏa xong tin đồn kia, mới trở về nhà.

Mệt mởi cởi bỏ quần áo, tiện tay vứt lên sô pha, Ngô Thế Huân nhìn điện thoại thầm nghĩ có phải Lộc Hàm đã tỉnh từ sớm hay không?

Lúc đi đến phòng ngủ ở tầng 2, trong phòng vẫn chưa bật đèn lên, do là vì rèm cửa vẫn chưa được kéo vào hết, vì vậy ánh trăng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu xuống thân thể Lộc Hàm, Ngô Thế Huân vừa nhìn đã liền thấy cậu.

Anh chần chừ một chút, sau đó mới giơ tay lên bật đèn trên tường, ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ chiếc đèn chiếu sáng một góc phòng, Ngô Thế Huân chậm rãi bước qua đóng kín rèm cửa sổ lại.

Anh cảm nhận được ánh mắt của Lộc Hàm vẫn luôn dõi theo mình, vì vậy sau khi kéo rèm cửa sổ xong liền lập tức xoay người, đứng ở bên cạnh và nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm đang ngồi dựa vào giường.

Buổi chiều đối phương đã khóc lớn một trận, sau đó mới ngủ được, bây giờ tỉnh lại mắt cậu sưng vù, gò má cũng hơi sưng, quầng mắt còn hơi đen lại.

Trong nháy mắt, một nỗi đau lòng xót xa dâng lên tràn ngập cõi lòng Ngô Thế Huân.

Người ở trước mặt anh đây trong mắt mọi người, vẫn luôn có dáng vẻ xinh đẹp gọn gàng như thế, cho dù có xảy ra chuyện đả kích lớn như thế này, sau này vẫn sẽ tiếp tục sống cuộc sống của một minh tinh tỏa sáng lấp lánh.

Nhưng mà cái dáng vẻ lúc này của Lộc Hàm là để cho ai xem đây?

Sự việc nào cũng không thể xử lý quá tuyệt tình, dù sao có lẽ ai cũng có nỗi khổ trong lòng, chỉ là bạn không biết mà thôi.

Ngô Thế Huân hiểu rõ vấn đề này nên càng cảm thấy câu nói kia rất thực tế.

Các người cho rằng chỉ phá đi tiền đồ thành sao của cậu ấy mà thôi, nhưng trên thực tế các người đã phá hủy ngay cả cuộc sống bình thường của cậu ấy.

Người trước mắt tóc tai lộn xộn, khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt sưng húp, đôi môi còn mất đi huyết sắc. So với trước đây một lọn tóc thừa ra cũng được xử lý cho gọn gàng, bây giờ Lộc Hàm có chỗ nào giống một ngôi sao.

Ngô Thế Huân thu lại những suy nghĩ xa xôi, sau khi nhìn thẳng vào Lộc Hàm một lúc, anh mới đi đến bên giường, một lời cũng không nói chỉ kéo người ôm vào lòng.

Ngô Thế Huân nghĩ một lát xong mới mở lời, nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức giải quyết chuyện này, chúng ta cùng nhau đối mặt.”

Người trong lòng không nói tiếng nào, nhưng mà đầu cậu lại dùng hết sức dụi dụi trên hõm vai của Ngô Thế Huân.

“Anh có một suy đoán…” Ngô Thế Huân ngập ngừng một chút, lại đỡ Lộc Hàm ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Có chuyện gì cũng phải thẳng thắn nói ra, trốn tránh không giải quyết được điều gì! Vì vậy trước tiên hãy nói đến lỗi lầm của anh!”

Lộc Hàm yên lặng lắng nghe, biểu tình vô tội giống hệt động vật nhỏ cực kỳ đáng thương.

“Anh đoán là, lúc còn ở nhà mẹ em, em đã ngẫu nhiên biết được anh có liên hệ với Mục Dương Dương, sau đó em hỏi thì anh lại nói dối giấu diếm đi chuyện bọn anh có quen biết, cho nên em mới giận anh phải không?”

Lộc Hàm theo bản năng cụp mắt xuống, ngầm đồng ý, chỉ là cậu không hiểu tại sao Ngô Thế Huân lại nhắc đến chuyện đó.

Mãi một lúc Lộc Hàm mới ý thức được người này không tiếp tục hỏi nữa, có lẽ là vì đang đợi cậu trả lời. Vì vậy Lộc Hàm đã nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là không biết nên nói thế nào, chỉ có thể gật đầu mà không nói gì.

Trong lòng Ngô Thế Huân thầm nghĩ quả đúng là việc này, sau đó anh liền cảm thấy có thể thoải mái mà thở ra, tiếp tục giải thích: “Để anh thừa nhận, là anh không đúng.”

“Hôm đó anh xuống máy bay, lúc cùng em ở trên xe làm, Mục Dương Dương đã nhìn thấy.”

Lộc Hàm nhất thời kinh ngạc vội ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu trợn to lên nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân an ủi mà xoa xoa khuôn mặt của cậu, cùng Lộc Hàm nói: “Cho nên tối đó anh mới hỏi em xe đó là của ai, sau đó anh sợ cậu ta nghĩ ngợi rồi lại nói năng lung tung, vì vậy mới chủ động liên lạc với cậu ta. Hôm đó sau khi em đi về anh quả thật đã đi gặp cậu ta, nhưng mà cũng chỉ là để giải thích chuyện của chúng ta. Anh không hy vọng cậu ta nghĩ ngợi lung tung, rồi tạo ra khoảng cách trong mối quan hệ của em với cậu ta.”

Ngô Thế Huân suy tính một lúc, vẫn quyết định tiếp tục nói.

“Còn về sau đó tại sao vẫn còn cùng cậu ta liên lạc, là bởi vì hôm gặp nhau anh đã quá vội vàng, còn đường đột hỏi chuyện trước đây lúc em còn ở trong tay Hà Thịnh, vì vậy mới biết được cụ thể vài chuyện không may của em.”

Cụ thể vài chuyện.

Gò mà Lộc Hàm nóng lên, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng lại được hai bàn tay của Ngô Thế Huân nâng lên, cảm nhận được sự ấm áp từ nụ cười của anh.

“Cùng em nói những chuyện này, là vì hy vọng em không giận cũng đừng hiểu lầm nữa, anh là người gần gũi nhất bên cạnh em, anh có biết được cũng không sao.”

“Vì vậy anh mới đang nghĩ cách, đuổi mầm mống bệnh tật Hà Thịnh kia ra khỏi Thiên Âm, không để cho hắn còn cơ hội tác oai tác quái làm hại những người mới khác.”

Lộc Hàm cứ nhìn chằm chằm vào Ngô Thế Huân như thế, đôi mắt cậu sáng ngời, có những thứ không thể gọi tên lắng đọng bên trong, vô cùng thâm tình.

Ngô Thế Huân cúi xuống ở trên đôi môi của Lộc Hàm khẽ đặt một nụ hôn, ôn nhu hôn lên cánh môi cậu.

“Anh thực sự rất yêu em!”

“Cho nên bất luận là Hà Thịnh hay là Dương Thiên, hay là kẻ nào khác ở trong bóng tối ngầm ngầm giật dây, em đừng sợ cũng đừng trốn tránh. Em trốn tránh sa sút chính là kết quả mà bọn họ muốn, nếu như đã có thể kiên trì đến tận bây giờ, hà tất nửa đường đứt gánh đây?”

“Chúng ta cùng nhau đối mặt, em nhé!”

Khóc cũng khóc rồi, Lộc Hàm của hiện tại ngược lại rất bình tĩnh.

Có một luồng sức mạnh cường đại phát ra từ nội tâm đang chảy đến từng tế bào trong con người cậu, giống như những ngày âm u đột nhiên được mặt trời chiếu sáng, cùng với gió mát ngang qua thổi đi những đám mây đen u tối trả lại cho bầu trời vẻ xanh trong rạng rỡ vốn có.

Sức mạnh diệu kỳ không thể tượng tưởng nổi đó là xuất phát từ tình yêu.

Ngô Thế Huân nhìn thấy trên khuôn mặt Lộc Hàm không còn biểu tình trầm lặng nữa, vì vậy anh liền cảm thấy thật vui vẻ, những lời tâm huyết từ tận đáy lòng của anh cuối cùng cũng có tác dụng.

Anh thừa thắng xông lên, cười cười rồi nói: “《Tầm Mịch》cũng sắp công chiếu rồi, ngày họp báo cũng sắp đến, cùng nhau bận rộn làm những chuyện có ý nghĩa nào!”

Lộc Hàm ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng “ừ” một tiếng.

“Được rồi được rồi, xuống tầng ăn đồ ăn đêm đi, sau đó tiếp tục ngủ bù. Đoán là em từ lúc lên máy bay đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi đủ đâu, sáng mai anh sẽ đắp mặt cho em khẳng định là sưng lên giống hệt bé ngốc vậy!”

Bị Ngô Thế Huân trêu chọc khiến Lộc Hàm khẽ lườm anh một cái.

———————————————

Chuyện của Dương Thiên đã qua được mấy ngày, mọi việc dần dần cũng bình thường trở lại. Tuy là chuyện này không thể không nói đã để lại vết nhơ cho Lộc Hàm, nhưng sức ảnh hưởng lại không đáng sợ như mọi người dự liệu.

Sau cái đêm đó, mọi người đều không còn nhìn thấy một bộ dạng Lộc Hàm mất đi hồn vía lạc lõng mất mát nữa.

Đối với tin đồn lần này, Lộc Hàm không thể làm được là hoàn toàn giữ tâm trạng bình thản, nhưng mà mỗi khi tâm trạng phiền muộn cậu lại nghĩ đến phía sau mình còn có Ngô Thế Huân. Cho nên đại đa số thời gian cậu đều giữ thái độ trầm ổn không quan tâm, đối với chuyện này, khi có người hỏi đến, cậu đã có thể nở được một nụ cười bất đắc dĩ, thật sự giống như là ngài bát quái kia chỉ đang nói đùa mà thôi.

Lúc Lộc Hàm mở mail công ty ra xem, hiển nhiên cũng thấy rõ những kịch bản được gửi tới cho mình đã ít hơn trước rất nhiều, dù không biết phải làm sao nhưng cậu cũng rất thông suốt vấn đề. Dù sao trước đây trong giới khi có tin truyền ra một nam minh tinh nào đó hút ma túy, ngay lập tức một vài đạo diễn liền hủy đi các kế hoạch liên quan đến vị nam minh tinh kia, huống chi tin đồn của cậu đã loạn lên khiến cho tất cả mọi người trong giới giải trí đều biết.

Đạo diễn Vương đối với chuyện này quả thật vẫn có chút lưu tâm, nhưng người bên công ty đã giải thích với ông cặn kẽ, ông cũng xem như có thể hiểu được, cho nên cũng may mà thời gian công chiếu 《Tầm Mịch》không bị lùi lại.

Đạo diễn Vương đã xác định thời gian 《Tầm Mịch》 công chiếu là sau hai tháng nữa, trên mạng hiện tại vẫn chưa công bố thông tin thế nhưng mọi người đều đã trong tình trạng khua chiêng gõ trống chuẩn bị cả rồi.

Những ngày này Lộc Hàm đều đang cố gắng học kịch bản mới, Ngô Mặc muốn cậu sớm ổn định tinh thần, vùi đầu vào công việc sẽ khiến cậu không còn sức lực mà nghĩ đến chuyện kia.

Anh tin rằng ngay sau khi 《Tầm Mịch》 được công chiếu sẽ đem đến cho khán giả một sự chấn động rất lớn, không những là vì quan điểm về vấn đề đồng tính của mỗi người đều khác nhau mà còn là vì diễn xuất của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân, độ nổi tiếng của Lộc Hàm nhất định sẽ tăng lên ở mức độ phổ biến rộng rãi hơn nữa.

Đồng thời lúc này, liên quan tới chuyện của Hà Thịnh cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn ác liệt.

Lâm Tranh và Ngô Mặc đều là những người rất có địa vị trong công ty, vẫn luôn là những người có quan hệ tốt với ngài chủ tịch. Dưới sự nhắc nhở không ngừng của hai người, ngài chủ tịch cũng thật sự cảm thấy để Hà Thịnh, một cá nhân như thế còn ở lại công ty chỉ mang thêm tổn hại cực lớn cho Thiên Âm.

Nhưng mà trong đám cổ đông của công ty, vẫn còn Hà Miễn anh trai của hắn ở đây, tuy nói số cổ phần trong tay hắn không nhiều nhưng ý kiến của hắn vẫn có tác dụng nhất định, nếu như phải xé nát bộ mặt thật của nhau thì đối với ai cũng không tốt.

Ngài chủ tịch và các cổ đông đang có sự dao động, Lâm Tranh và Ngô Mặc bên này hành động cũng thu liễm hơn, bởi vì hiện tại quan trọng là phải tìm ra những chứng cứ về những vi phạm vô cùng nghiêm trọng của Hà Thịnh, cộng thêm những bằng chứng về việc vẫn luôn dùng quy tắc ngầm không ngừng quấy nhiễu đám người mới, như thế mới có đủ lực thuyết phục để đá hắn ra khỏi Thiên Âm.

Trước khi triển khai điều tra, Ngô Thế Huân đã mua được hết tin tức từ một người bạn của Hà Thịnh, hắn ta cũng là một người phụ trách thực tập sinh.

Khi hai người đó nói chuyện uống rượu, nội dung cuộc ghi âm đều đưa hết cho Ngô Thế Huân, sau khi nghe xong, Ngô Thế Huân vô cùng tức giận đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì bọn họ đã không hành động đường đột.

Quả nhiên ở chỗ Hà Thịnh còn có video Lộc Hàm bị quay lén.

Theo như những gì hắn ta tự nói, tuy hắn chỉ có đoạn video của Lộc Hàm khi bị lão tổng kia có những hành động khiếm nhã, chính là điều mà Ngô Thế Huân biết được từ chỗ Mục Dương Dương, chưa có làm đến cuối thì Lộc Hàm đã được Hà Miễn cứu ra.

Camera mà hắn giấu trong phòng đã quay được toàn bộ quá trình, từ lúc Lộc Hàm được đưa vào phòng đến khi quần áo bị cởi hết, gã đàn ông kia ở trên người cậu hôn tới hôn lui hình ảnh vô cùng rõ nét.

Trong đoạn ghi âm, Hà Thịnh ngà ngà say, đè thấp giọng nói: “Haha, cậu nói xem cái tên tiểu tiện nhân kia bây giờ được thể đắc ý rồi, năm đó bị người ta đè xuống giường còn khóc như là hoa lê trong mưa cơ mà, còn nữa nhé, tôi nói với cậu…”

Ngữ khí của hắn ta đột nhiên có chút thô bỉ.

“Cái vị trí lắp camera ẩn kia phải nói là quá tốt, hình ảnh hai cái chân của nó dạng ra rồi bị người ta đùa giỡn hạ thể phải nói là được quay vô cùng rõ nét! Cái hình ảnh như thế nếu như tung ra cho quần chúng xem thì…Khà khà khà!”

“Haizzz, nhưng mà đáng tiếc, ai mà biết được nó lại được anh cả của công ty nhìn trúng chứ, chỉ trong chốc lát chim nhỏ đã bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi! Tôi nói thật, bây giờ người mới có ai làm gì còn thanh cao, ai mà chả muốn có kim chủ vừa đẹp trai vừa có tiền chứ, nhìn Lộc Hàm ngày trước phản kháng kịch liệt thế nào đi là bây giờ có thể đoán được nó ở bên Ngô Thế Huân ẻo lả đàn bà đến mức nào, MK!”

Ngô Thế Huân thật không có cách nào chịu được việc người mà mình trân trọng như báu vật, lại bị một tên tiểu nhân bỉ ổi bình luận như thế, cho nên anh không muốn nghe thêm lần thứ hai nữa, cũng không cho phép người khác nghe đoạn ghi âm này.

Anh tức giận đến mức ngón tay cũng run lên, hận không thể ngay lập tức khiến cho Hà Thịnh thịt nát xương tan. Nhưng mà làm sao có thể được? Điều quan trọng bây giờ là làm sao mới lấy được đoạn video từ tay hắn đã.

Nghe ngữ khí của Hà Thịnh, đoạn video kia là vốn liếng khiến hắn có thể đắc ý, dù sao Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cũng đã từng là những người để lại cho hắn những ấn tượng cực kỳ không vui vẻ gì, có được điểm yếu này trong tay tóm lại là có kim bài miễn tử.

Nếu như vật này đối với hắn đã quan trọng như thế, vậy thì làm sao lấy được về? Không tránh được quá khó khăn.
« Chương TrướcChương Tiếp »