Chương 95

Trong thời gian gần một tuần, Ngô Thế Huân và những người khác đã nắm trong tay rất nhiều tư liệu đen của Hà Thịnh, bây giờ chỉ còn là nghĩ cách lấy được đoạn video kia mà thôi.

Sau khi bàn bạc xong, bọn họ thống nhất sẽ tìm hacker trên mạng tiến hành việc hack máy tính của Hà Thịnh, vẫn đề duy nhất là không rõ hắn có lưu thêm bản nào vào USB hay không? Nếu mà như thế thật thì cực kỳ phiền phức rồi!

Bây giờ tên đã lên dây, muốn bắn mà không bắn được, mọi người đều rất mệt mỏi, muốn tìm ra điểm đột phá nhưng vẫn không tìm ra cái nào tuyệt đối an toàn.

Hiện tại vẫn để cho Hà Thịnh yên tâm công tác tại Thiên Âm, tránh cho hắn suy nghĩ lung tung. Nhưng mà sau khi đuổi được hắn ra khỏi Thiên Âm, ai cũng không xác định được hắn sẽ không trở mặt.

Buổi chiều hôm nay, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm khó khăn lắm mới được nhàn rỗi cùng nhau.

Ngô Thế Huân, Lâm Tranh và Tiểu Bàn vẫn còn ở trong phòng làm việc tiếp tục bàn bạc chuyện này, Lộc Hàm thì nói rằng mình mấy nay quá lao lực mệt mỏi cho nên muốn về nhà nghỉ ngơi.

Ngô Thế Huân dựa vào sô pha, trong tay là báo cáo tài chính mới được in ra, trong đó có một trang là lỗ hổng cực lớn trong bản báo cáo trên, chính là việc Hà Thịnh đã từng tự ý sử dụng tiền của công ty đang bày ra trước mặt.

Anh lật đi lật lại, nóng lòng muốn đem phơi bày chuyện này, nhưng mà cũng không thể manh động thực hiện. Ngô Thế Huân phiền não dùng sức lật giấy, tiếng các trang giấy va đập vào nhau vang lên soạt soạt trong căn phòng.

Lâm Tranh nhận ra được sự phiền não của Ngô Thế Huân, anh có thể hiểu được, vào thời gian này, mỗi người trong bọn họ đều vô cùng gấp gáp, tình trạng không có điểm đột phá trong cái bình kín như hũ nút này, thật sự làm mọi người không thể lạc quan lên được.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính không nhiễm một hạt bụi nào chiếu vào bên trong, trên bàn trà có vài miếng bánh kem tươi cảm giác sắp chảy cả ra.

Tiểu Bàn giơ tay ra bê lên một đĩa bánh, cầm lên chiếc thìa nhỏ xắn một miếng dè dặt bỏ vào miệng, sau đó là nhất thời hài lòng đến híp cả mắt.

Đây là nhờ phúc của Lộc Hàm.

Bởi vì gần đây tâm trạng của Lộc Hàm không tốt, cho nên Ngô Thế Huân rất hay dụng tâm mua cho cậu các món ăn ngon, ví dụ như miếng bánh kem ngon tuyệt này chẳng hạn, vốn dĩ là do Ngô Thế Huân mang đến cho Lộc Hàm, nhưng mà sau khi đến công ty mới biết cậu ấy muốn về nhà nghỉ ngơi, anh và Lâm Tranh còn phải xử lý chuyện của Hà Thịnh vì vậy không đi được.

Anh gọi Tiểu Bàn đến, vốn là muốn nhờ Tiểu Bàn mang qua, nhưng mà giao thông ở thủ đô quả đúng là khắc nghiệt đã nhốt Tiểu Bàn ở ngoài đường hơn một tiếng đồng hồ. Lúc lấy được bánh kem từ trong ngăn mát ra thì đã sớm chảy không còn tươi nữa rồi, vì thế khi Ngô Thế Huân nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh như sao của Tiểu Bàn, liền gật đầu đồng ý.

Ăn đi ăn đi, rồi lát nữa về thì mua cho Lộc Hàm cái mới.

Tiểu Bàn ăn miếng bánh kem, đối với hai người mặt mũi cau có ở đối diện bĩu môi một cái. Qua một lát, đến tận khi bánh kem chỉ còn một nửa, cậu mới mở lời khuyên: “Mọi người đừng lo lắng quá thế…có gì đâu, tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp thì án binh bất động là được rồi, cũng không có gì nguy hại.”

“Hắn ta chỉ cần vẫn còn là người của công ty thì có gì mà phải đau đầu, hắn ta cũng chưa ngốc đến nỗi đắc tội với công ty của mình chứ! Cứ từ từ mà tính đi!”

Lời này thế mà lại có lý.

Hà Thịnh sẽ không dại đến mức, chính mình hủy đi tiền đồ của mình.

Chỉ cần hắn vẫn còn ở lại Thiên Âm thì sẽ không sao cả.

Nhưng mà thực tế vẫn là luôn không theo ý người.

Chính là vào lúc chạng vạng tối khi Ngô Thế Huân chuẩn bị về nhà, Lâm Tranh lại nhận được điện thoại của cao tầng trong công ty.

Anh nói, Hà Thịnh vừa nộp lên đơn xin nghỉ việc.

Một suy nghĩ khủng khϊếp vừa dấy lên trong đầu Ngô Thế Huân, khiến anh cứng ngắc cả người không thể nhúc nhích, cảm giác sợ hãi cực đại cắn nuốt lấy lý trí của anh.

Ngô Thế Huân cảm thấy, đại khái là khó khăn lắm mới bình ổn được chuyện lần trước nhưng mà hóa ra mới là bắt đầu mà thôi.

Đừng để cho suy nghĩ của anh xảy ra!

Ngô Thế Huân cầm lấy chìa khóa xe ô tô của mình rồi xông ra khỏi cửa phòng làm việc, anh hiện tại đã không còn cách nào khác rồi, phải tìm được Hà Thịnh, uy hϊếp cũng được, khẩn cầu cũng được, trước tiên là phải ngăn chặn hành động muốn bạo tin của hắn đã!

Trong đại não không ngừng lật đi lật lại những tư liệu về nơi ở của Hà Thịnh lúc trước điều tra được, Ngô Thế Huân ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn xong, một cước đạp cần ga rồi xe lao đi nhanh như tên bắn.

Lâm Tranh hồng hộc chạy theo bãi đỗ xe nhưng cũng chỉ còn kịp nhìn thấy đuôi xe của Ngô Thế Huân, anh biết Ngô Thế Huân định làm gì, con người này hiện tại có nói thế nào cũng không nghe lời khuyên phải biết chờ đợi của anh, Lâm Tranh cũng không thể không thừa nhận nội tâm của anh cũng đã bắt đầu bị khủng hoảng.

Nhưng mà khi Ngô Thế Huân không còn nhận định được nên hay không nên thì anh không thể như thế, anh đã làm người đại diện bao nhiêu năm, sẽ không thể không biết những tin đồn không có chút phòng bị nào thì sức công phá sẽ khủng khϊếp thế nào.

Đoàn đội có mạnh thế nào cũng không thể địch nổi những tin đồn công kích không có sự chuẩn bị trước, trong lúc không bình tĩnh những quyết định đưa ra và những lời thanh minh, hoàn toàn có thể rơi vào quỷ kế đã sắp đặt trước của đối phương, đợi đến khi đối phương lần thứ hai lại bạo tin, thì có khác gì là bị ăn vả thẳng mặt, đến lúc đó mới là khóc không ra nước mắt.

Cuối cùng anh cũng chỉ có thể hít thở thật sâu, gọi đi một cuộc điện thoại.

Sau khi điện thoại được kết nối, anh mệt mỏi nhắm mắt lại nói một câu: “Các cậu chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu đi, đêm nay khẳng định là không yên ổn.”

——————————————

Một tuần trước, tại nhà Hà Thịnh.

Trong phòng ngủ mờ tối ngập tràn những tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ, ở trên giường, có thiếu niên thân thể xích͙ ɭõa được bịt mắt lại hai chân bị nhấc cao kên đặt lên vai Hà Thịnh.

Hắn cúi người xuống thở hổn hển, hạ thân dùng sức động, thô bạo nắm lấy cánh tay trắng nõn của thiếu niên. Dưới mắt hắn, trên người thiếu niên xanh xao có những vệt đỏ rõ rệt, bị chơi đùa đến khóc lóc cầu xin dừng lại, nhưng hắn chỉ cười còn bộc phát tham lam, càng lúc càng dùng sức.

Lúc trước hắn không hiểu sao anh trai của hắn lại thích đàn ông như thế, đến bây giờ thì hắn đã hiểu. Đàn ông cũng được, đàn bà cũng được, chỉ là nơi để thể thân thể tìm thấy niềm vui sướиɠ mà thôi. Có ngực hay không, sờ soạng có mềm mại hay không đều không phải vấn đề, chỉ cần bên dưới đủ chặt đủ câu hồn, thì không có gì là không tiếp nhận được cả.

Thiếu niên ở trên giường là thí sinh muốn thi vào Thiên Âm, vẻ ngoài không tồi, nhưng mà tài năng bình thường, dựa vào năng lực như vậy thì đừng có mơ bước chân vào cửa Thiên Âm một bước, vì thế hắn ta mới dụ dỗ được cậu ấy đi “đường tắt”.

Thân thể của thiếu niên 17 tuổi mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ mãn nguyện, tựa như có thể chết được ở trên giường vậy.

Lúc điện thoại kêu lên, Hà Thịnh chán ghét cau mày, nhất thời không để ý. Sau đó lại nắm lấy cái eo của thiếu niên dùng sức cắm vào rồi lại rút ra, cuối cùng sảng khoái mà “a” lên một tiếng, trong tiếng rêи ɾỉ của cậu thiếu niên kia bắn ra.

Cởi bỏ đi bịt mắt cho cậu thiếu niên, nhìn thấy đôi mắt của cậu ta đã sưng đỏ cả lên, hắn chỉ cười lạnh. Sau đó hắn lại nằm xuống giường, xoa xoa cằm ý chỉ cậu thiếu niên mau ngồi lên, tự mình động.

Cầm điện thoại lên, Hà Thịnh mới nhìn thấy có số điện thoại lạ gọi đến, suy nghĩ một lúc mới nhấn nghe.

Sau khi biết được đối phương là chủ tịch của công ty Nhạc Hoa xong, Hà Thịnh trong chớp mắt liền trở nên nghiêm túc, một tay đẩy ra cậu thiếu niên đang ngồi trên người mình, để thân lõa thể bước đến bên cạnh cửa sổ.

“Chuyển công ty?”

“Lời này của ngài là có ý gì?”

“Được được, tôi sẽ suy nghĩ!”

Cúp điện thoại, hắn rơi vào trầm mặc.

Đối phương nói với hắn, người của Thiên Âm đang điều tra hắn, còn lên kế hoạch muốn diệt trừ đuổi hắn ra khỏi công ty. Tuy rằng giọng nói của đối phương khéo léo, nhưng Hà Thịnh vẫn nghe ra được người mà ông ấy muốn nói đến là Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cùng những người khác.

Mới bắt đầu, hắn còn nghi ngờ đây là khích bác cùng ly gián, nhưng mà nghĩ lại cẩn thận những chuyện gần đây, quả đúng là có những chỗ vô cùng đáng nghi.

Ví như chuyện hắn uống rượu tâm sự với anh em, đối phương tự nhiên lại hỏi đến vấn đề của Lộc Hàm và còn ánh mắt trốn tránh hắn của trợ lý.

Mấy ngày tiếp theo, Hà Thịnh cũng cẩn thận quan sát không khí xung quanh, cuối cùng cũng xác định được, Ngô Thế Huân bọn họ đích thực là đang âm thầm giở trò.

Cho nên việc bị đuổi ra khỏi Thiên Âm cũng là việc sớm muộn, Nhạc Hoa bên kia lại đưa ra lời đề nghị gia nhập hấp dẫn như vậy, tại sao lại không nhảy?

Hà Thịnh trong quá trình chuẩn bị trước cho kế hoạch vượt rào, cảm thấy càng làm càng cực kỳ hưng phấn, cuối cùng còn quyết định làm gì đó để báo thù.

Cho nên hắn mới cố ý không che giấu đơn xin từ chức, để cho đám người Ngô Thế Huân ý thức được, hắn đã sớm biết tất cả rồi!

Vì vậy hắn muốn làm gì, Ngô Thế Huân bọn họ ắt hẳn cũng đoán được.

Có quá nhiều tầng âm mưu như vậy, ai cũng không biết được rốt cuộc có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào và nội tình bên trong, giống như Ngô Thế Huân cũng không thể biết được Nhạc Hoa từ sớm đã ra tay phá hoại kế hoạch của bọn họ, Hà Thịnh cũng không ngờ tới mình bỗng dưng vô cớ phải đối mặt với biến cố lớn như vậy.

Một tầng rồi lại một tầng âm mưu cùng mối quan hệ phức tạp chính là khởi điểm xuất phát của âm mưu này.

Trần tiên sinh ở trên bàn ăn nhìn một bên là Tiếu Nhất Lâm đang buồn bực ăn mỳ, một bên là con trai mình dáng vẻ bình tĩnh ngồi uống nước quả.

Ông nhìn tin tức mới nhất vừa mới nhận được trên điện thoại, liền hỏi: “Con ngược lại một chút cũng không vội sao?”

Thiếu niên khinh thường cười hừ một tiếng, buông xuống cốc nước.

“Bọn họ đấu nhau, thì có ảnh hưởng gì đến tôi? Trò hay vẫn còn ở phía sau, không gấp!”

Tiếu Nhất Lâm ở một bên ăn cơm không dám ngẩng đầu lên, con trai của Trần tiên sinh khiến cho người khác bị cảm giác áp bách mạnh mẽ, tựa như từ sau khi nhắc đến chuyện liên quan đến Lộc Hàm cả người đều thay đổi, thật sự so với bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau, quá đáng sợ.

“Hà Thịnh cái tên ngu xuẩn này, tự mình tung tin thì có thể làm gì? Tuy là có chỗ trùng khớp với kế hoạch của tôi, nhưng mà còn phải xem kết quả tối nay. Nếu như thất bại thảm đến không thể nhìn nổi, hoặc là nửa đường bị Ngô Thế Huân ngăn cản, thì người này Nhạc Hoa cũng không cần thu nhận nữa!”

Tiếu Nhất Lâm nghiêm túc lắng nghe, càng nghe lại càng phát hiện ra đây là một ván cờ rất lớn.

Cho dù có chuyện trắc trở thế nào thì đám người Ngô Thế Huân vẫn xử lý rất tốt, nhưng mà từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không thoát được nổi ván cờ mà Trần tiên sinh đã bày ra.

Tưởng là đã thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng thật ra lại là càng lún càng sâu.