Chương 5

Nghĩ vậy, Lạc Tranh lấy lại bình tĩnh cố gắng mở cửa xe để ra ngoài. Có điều cửa xe đã sớm bị cô ấy khoá lại.

"Dạ Thiên Tuyết, chị mở cửa!"

"Tôi trả em gấp ba số tiền em kiếm được ở nơi đó, lập tức nghỉ việc."

"Xin lỗi, tôi không có thói quen lấy không tiền của người khác."

Dạ Thiên Tuyết đang nói đùa với cô đúng không? Bảo cô cầm tiền của cô ấy, cô sống sao nổi?

"Ai nói lấy không? Công việc tôi sẽ sắp xếp." Dạ Thiên Tuyết căn bản không nhìn nổi nữa, nếu ngày hôm nay cô ấy không bắt gặp thì sẽ thế nào?

"Bác sĩ Dạ. Dường như chị hiểu lầm chuyện gì đó rồi, chúng ta không thân thiết tới mức đó đâu."

Lạc Tranh lạnh giọng phản đối, cô không muốn dây dưa gì thêm với người phụ nữ này nữa.

"Phiền chị mở cửa xe."

Dạ Thiên Tuyết im lặng không lên tiếng, Lạc Tranh cũng ngồi yên với cô ấy. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan sự yên tĩnh.

Dạ Thiên Tuyết nghe điện thoại, Lạc Tranh đại loại nghe thấy cô ấy cùng ai đó nói về chuyện phẫu thuật một lúc, dường như người đó cần Dạ Thiên Tuyết tới bệnh viện giúp đỡ một tay.

Dạ Thiên Tuyết cúp máy, cô tưởng cô ấy sẽ thả cô đi để tới bệnh viện. Nhưng Dạ Thiên Tuyết lại lái xe đưa cô về tận đầu ngõ, từ đầu đến cuối Lạc Tranh đều bày ra bộ mặt mặc kệ cô ấy. Đến lúc cô vừa xuống xe thì người phụ nữ kia cũng nhanh chóng lái xe vụt đi.

Lạc Tranh lại ngồi ngốc nghếch trên giường nhỏ, không ngừng nghĩ đến những chuyện xảy ra ban nãy. Tiếng chuông điện thoại réo lên, ông chủ quán rượu chính thức gọi điện đuổi việc cô, thế là Lạc Tranh mất một công việc. Cô ngã xuống giường không ngừng lăn qua lăn lại, cảm giác vô cùng khó chịu.

Lạc Tranh không dám đối mặt với Dạ Thiên Tuyết. Cô còn yêu cô ấy, yêu rất nhiều là đằng khác, mỗi lần cô nhìn thấy cô ấy là lại sợ bản thân sụp đổ.

Nhưng cô có tư cách gì mà yêu cô ấy cơ chứ? Dạ Thiên Tuyết không hận cô là cô đã rất vui vẻ rồi.

Nhưng rốt cuộc hành động của cô ấy là có ý gì? Tình cờ ra tay tương trợ hay là cười nhạo cô đây?

Lạc Tranh lắc đầu muốn văng cả não. Cô không biết, thật sự không muốn biết gì hết. Lúc này, điện thoại bên cạnh vang lên từng hồi, là bác sĩ Khương.

"Alo, bác sĩ Khương. Cha của tôi có vấn đề gì hả?" Lạc Tranh lo lắng hỏi thẳng Khương Ninh.

Ở đầu dây bên kia, Khương Ninh lên tiếng trả lời: "Không không. Tình trạng cha cô rất tốt, chỉ là có vài việc tôi muốn bàn với cô."

"Việc gì vậy?"

"Chuyện là ba năm nay cha cô đều xạ trị, sức khoẻ đã giảm sút rất nhiều rồi. Hôm nay trong buổi họp chuyên môn, bác sĩ Dạ Thiên Tuyết đã đề nghị để cô ấy thay tôi phụ trách ca bệnh của cha cô."

"Dạ Thiên Tuyết chuyên môn rất tốt, hơn nữa cô ấy mới chuyển về lại không có quá nhiều bệnh nhân như tôi, tôi nghĩ để cha cô cho Dạ Thiên Tuyết phụ trách là rất ổn thỏa. Cô thấy thế nào?"

Lạc Tranh còn có thể thấy thế nào?

Đồng ý thì cô sẽ phải gặp lại Dạ Thiên Tuyết thường xuyên, nhưng nếu không thì sao?

Cha cô sẽ phải chuyển cho vị bác sĩ khác thì chưa biết ra sao. Khương Ninh vốn nhiều bệnh nhân, từ lâu đã vẫn luôn vì nể tình cô mà điều trị tốt cho cha.

Lạc Tranh đau đầu vô cùng nhưng không có lựa chọn khác. Tài năng của Dạ Thiên Tuyết hơn ai hết cô là người rõ nhất mà.

"Bác sĩ Khương, nếu đã vậy thật cảm ơn chị."

Một câu coi như đồng ý, Khương Ninh bên kia cũng nhẹ nhõm: "Được rồi, không thành vấn đề. Tôi cúp nhé."

"Cô nợ tôi một lần nhé?"

Khương Ninh vừa cúp điện thoại liền nhìn người bên cạnh mình đang thảnh thơi uống cà phê.

"Được." Dạ Thiên Tuyết cầm cốc cà phê trên tay rất thong thả mà đồng ý.

Lạc Tranh có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng có một ngày sẽ gặp lại Dạ Thiên Tuyết. Bây giờ cô không những phải gặp cô ấy mà còn phải gặp thường xuyên hơn nữa.

Thành phố X lớn như vậy có biết bao nhiêu bệnh viện, bệnh viện X lại chưa chắc là nơi tốt nhất. Tại sao một bác sĩ ưu tú như cô ấy lại nhìn trúng nơi này?