Chương 35.2: Mây trôi muôn muôn dặm (2)

Hứa Tầm Sênh tỉnh dậy, không thấy Sầm Dã đâu, bèn vội vàng khoác áo chạy đến phòng tắm, lúc này mới cảm thấy toàn thân đau nhức, Mặt cô nóng bừng, một ý nghĩ đáng xấu hổ chợt hiện ra: Thì ra anh không hề khoác lác…

Cho đến khi mặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng tắm, mặt cô vẫn đỏ ủng. Sầm Dã đã quay về phòng, đang đứng nghiền ngẫm trước vali để mở của cô.

“Sao anh lại xem đồ đạc của em?”

Anh quay người, nụ cười tươi tắn nở trên môi: “Không biết, tự dưng muốn xem thử thôi.”

Rèm cửa sổ đã được kéo ra, cả phòng ánh nắng chan hòa, hai người đều ăn mặc chỉnh tế, đúng đối diện nhau. Cô vừa gội đầu, mái tóc dài ẩm ướt buông xõa, càng tôn lên gương mặt, vùng cổ và cánh tay trắng nõn. Sấm Dã ngắm nhìn vài lần mới đi đến, kéo tay cô ngồi xuống giường, khe khẽ hỏi: “Hôm qua có thích không?”

Hứa Tầm Sênh lảng tránh ánh mắt anh, không muốn đáp, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm không tha, cô đành trả lời: “Cũng được.”

“Chỉ là cũng được thôi sao?”

“Ừm…”

“Mặc dù trước đây anh không có kinh nghiệm, nhưng cũng có kiến thức cơ bản, biết trình độ của người bình thường đến đầu, họ không thể nào so sánh với anh được.” Anh ung dung nói: “Rốt cuộc em thấy thế nào? Nếu không tốt thì anh phải cố gắng hơn nữa.”

“Đừng!” Hứa Tầm Sênh cuống quýt, mặt đỏ lựng.

Sầm Dã ôm chầm lấy cô, cười sang sảng, cô cũng không kìm được bật cười. Thế là không khí lúng túng sau màn ân ái đã bay biến.

Người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm, hai người xuống tầng ăn xong thì đi tắm nắng vài vòng trên con đường nhỏ không có bóng người bên ngoài biệt thự và cho cá trong hồ ăn. Hứa Tầm Sênh còn bảo Sầm Dã hái hai quả bưởi, định làm một ít trà bưởi mật ong. Cả hai làm mấy việc lặt vặt mà không hề thấy nhàm chán, trái lại còn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Sầm Dã dẫn Hứa Tầm Sênh vào phòng sưu tầm của mình. Với một nghệ sĩ, cả căn phòng treo đầy guitar và tai nghe không khác gì kho báu lấp lánh. Cô hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, mỗi khi dừng trước thứ gì đó, Sầm Dã đều lấy xuống cho cô thử. Cuối cùng, cô đeo tai nghe Sennheiser HE1, ngồi xuống sô pha, nghe nhạc Sầm Dã bật. Anh ngồi bên cạnh, cô thưởng thức bảo bối của anh, anh thưởng thức cô.

Hứa Tầm Sênh nghe chốc lát, tâm hồn dung hòa cùng tiếng nhạc, cả người chìm đắm vào thế giới âm thanh, thi thoảng ngắng đầu lên, không hề nghe được nhịp thở của Sầm Dã, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú, cổ áo mềm mại và ngón tay anh đang đặt trên đầu gối.

Sầm Dã lặng lẽ ngắm nhìn cô, lát sau lại cúi đầu hôn thắm thiết. Bên tai cô chỉ có tiếng nhạc rộn ràng, thế giới bên ngoài gần như không có tiếng động, trong miệng toàn là hơi thở nóng bỏng, nụ hôn nồng cháy của anh, bỗng có cảm giác quá đỗi kí©h thí©ɧ.

Hôn nhau hồi lâu, anh mới buông cô ra, tháo tai nghe xuống, ánh mắt chan chứa nét cười: “Hay không?”

Cô gật đầu: “Hay.”

Anh lại lấy guitar đến: “Đây là cây đàn anh thích nhất.”

Hứa Tầm Sênh nhận lấy, gảy vài nốt, quả nhiên chất lượng âm thanh thuần hậu trong trẻo, hết sức cuốn hút, cô tò mò: “Bao nhiêu tiền thế?”

“Hơn hai trăm nghìn tệ, ngang ngửa với giá tai nghe Sennheiser.”

Nhìn dáng vẻ anh không hề khoe khoang, cũng không hề luyến tiếc, chỉ có yêu thích và mong đợi, giống hệt lúc anh dâng tặng vật quý là tấm chăn và mặt nạ vẽ tay cho cô, mặc dù khi ấy anh nghèo kiết xác. Hứa Tầm Sênh vuốt tóc anh: “Rất tuyệt.”

Anh ngước mắt nhìn cô trêu chọc: “Sao em cứ như dỗ trẻ con thế? Thêm chủ ngữ đi!”

“Chủ ngữ gì chứ?” Hứa Tầm Sênh không hiểu.

Anh nhìn cô đăm đắm, chậm rãi nói: “Ông xã rất tuyệt. Xem đi, cả phòng này đều là giang sơn anh đã giành về cho em đấy.”

Hứa Tầm Sênh dứt khoát phớt lờ anh, cúi đầu chơi guitar.

Mặt trời đã lên trên đỉnh đầu, căn phòng ấm cúng, Hứa Tầm Sênh đánh bài nhạc của anh, Sầm Dã kéo ghế đến ngồi đối diện cô, yên lặng lắng nghe. Ánh sáng và giai điệu nhảy múa theo ngón tay cô, thời gian cũng như chậm lại.

Bản nhạc kết thúc, Hứa Tầm Sênh thắc mắc: “Không phải anh nên đi làm việc à?”

Sầm Dã gật gù: “Còn mấy việc muốn nói với em, anh đã nhờ bạn viết bản nhạc phim dành cho Khương Hân Phán rồi, anh không viết.”

Hứa Tầm Sênh nhìn anh, không nói lời nào.

Mắt anh ánh lên vẻ trêu đùa: “Không khen anh hả?”

“Em đâu nói không cho phép anh viết nhạc cho cô ấy, việc này có gì đáng khen?”

Mắt anh sáng rực: “Được, là bản thân anh không muốn viết cho cô ấy, không liên quan gì đến em.” Rồi lẩm bẩm: “Ai bảo bây giờ anh đã bị ai đó “bao ngủ” rồi, nào có tâm tư sáng tác nhạc cho cô gái khác.”

Hứa Tầm Sênh… không thèm nói chuyện với anh nữa.

Cô cúi đầu, lòng rất đỗi vui sướиɠ, nói không hể để ý là giả, nhưng cũng không phải để ý hoàn toàn, dù sao đấy cũng là công việc mà. Vậy mà anh cũng chú ý đến điều này, thoái thác công việc cho người khác. Cô chính là người hay ghen tuông thế đấy, còn kẻ hướng ngoại và tùy hứng như anh lại cam tâm tình nguyện hoàn toàn bị cô trói buộc.

Yên lặng chốc lát, cô lại chậm rãi gảy lên một khúc nhạc. Câu đầu tiên vừa được đánh lên, tim Sầm Dã đã đập rộn ràng anh chưa từng nghe giai điệu tươi mới thế này bao giờ, đây cũng không phải phong cách sáng tác đặc trưng của Hứa Tầm Sênh. Anh im lặng chú tâm, bắt đầu cẩn thận lắng nghe.

Vẫn là phong cảnh bao la bát ngát chốn Tây Nam, tiếng đàn hùng hậu, bớt đi vài phần uyển chuyển. Ngón tay cô lướt khá nhanh trên cung đàn, đây vốn là sở trường của anh, thế mà cô lại không hề thua kém, giống như một chú ngựa trắng phi nước đại, như gió xoáy cuốn qua đồng bằng, bay vun vυ"t như diều gặp gió.

Trong tiếng đàn ấy như có một đôi mắt trong veo cố chấp, ngước nhìn khắp bầu trời. Trái ngược với vẻ dịu dàng nhu mì của cô, tiếng đàn lảnh lót như sóng nước lăn tăn, về sau chuyển thành sóng cả mạnh mẽ và vang dội. Tâm can Sầm Dã rung cảm theo từng giai điệu, giống như có đôi tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt anh. Còn khi nhắm mắt lại, anh như thấy được cảnh sắc xanh biếc bao la phía sau những ngón tay kia.

Hứa Tầm Sênh dừng lại, Sầm Dã mở mắt ra, trong lòng vẫn tuôn trào vô vàn cảm xúc. Cô nở nụ cười tinh khiết với anh, nụ cười khiến đầu óc anh phiêu diêu.

“Tuyệt quá!” Anh dừng lại rồi bổ sung: “Bà xã tuyệt quá!”

Hứa Tầm Sênh mím môi: “Thích không?”

Sầm Dã nắm tay cô: “Thích đến mức không thể thích hơn được nữa.” Anh chợt hiểu ra: “Em viết bài này… cho anh hả?”

Hứa Tầm Sênh gật đầu: “Anh viết cho em một bài, em viết lại cho anh một bài.”

Đáy lòng Sầm Dã cuồn cuộn, một ý nghĩ hiện rõ lên trong đầu: Cõi đời này chỉ có cô gái như cô mới có bản lĩnh và can đảm làm kỳ phùng địch thủ, trời sinh để sánh vai cùng anh. Sao Sênh Sênh của anh không nổi tiếng cả vũ trụ nhỉ? Với thực lực của mình, cô đã sớm có thể rồi, chẳng qua cô không muốn mà thôi.

“Chúng ta cùng nhau viết lời đi.” Anh đề nghị.

“Được.”

Sầm Dã nghĩ ngợi, bỗng lóe lên ý tưởng: “Anh nghĩ, xong xuôi rồi thì có thể công bố các ca khúc của bộ phim này, tung bài anh hát trước rồi đến bài em hát.”

Hứa Tầm Sênh chẳng buồn để tâm: “Được.”

Sầm Dã không giải thích rõ với cô. Thứ nhất, hiện tại nếu trực tiếp công bố bài anh phổ nhạc, cô hát, mà bản thân anh vừa mới dính scandal với Khương Hân Phán, sợ làm vậy cô sẽ bị liên lụy. Trái lại, anh hát bài cô viết, nhạc sĩ sáng tác là Kim Ngư, ít nhất không quá lộ liễu. Thứ hai, công bố bài anh hát trước, nếu được đông đảo công chúng yêu thích, xem như trở thành bước đệm và làm nóng cho bài hát thứ hai của cô, anh cam tâm làm nền. Anh muốn càng nhiều người thấy được ánh hào quang của riêng Hứa Tầm Sênh, nghe được giọng hát còn hay hơn cả mộng ảo, đó là thứ cô đáng có được. Dù bản thân Hứa Tầm Sênh không hề để ý, nhưng Sầm Dã không muốn cô tiếp tục thầm lặng vậy nữa.

***

Nửa tháng sau, bài hát Mây trôi muôn nghìn dặm được công bố.

Giai điệu tươi mới rung động lòng người, lời bài hát sâu sắc cảm động, điệu cổ phong cực kỳ hàm súc và cả giọng hát hoàn mỹ của anh. Vừa được công bố, bài hát đã nhận được lời khen ngợi rộng rãi, càn quét vị trí đầu các bảng xếp hạng của những trang web lớn. Không chỉ lượt tải về giành được vòng nguyệt quế, đề tài liên quan cũng nóng sốt suốt mấy tuần liền.

Độ nổi tiếng của Sầm Dã tăng cao hơn. Trong nháy mắt, khí thế của Lửa Hoang quả thật không có đối thủ, ngay cả scandal dính với Khương Hân Phán lúc trước cũng không còn ai để ý đến nữa.

Đương nhiên, bộ phim điện ảnh Khách đến từ nơi nao cũng thu hoạch lớn, trở thành để tài hot trên mạng, thậm chí Weibo của nhà văn kiêm biên kịch Đinh Trầm Mặc vốn không ai biết đến, hiện tại người theo dõi tăng vọt, dưới mỗi bài đăng đều có rất nhiều bình luận.

Dĩ nhiên, có người bắt đầu chú ý đến nhạc sĩ sáng tác ca khúc là Kim Ngư, phát hiện ra cô cũng là ca sĩ, còn có chút danh tiếng, nhận đuợc giải thưởng của trang Trào Lưu Mới. Thế là Hứa Tầm Sênh lại có thêm lượng “fan tài hoa“. Nhưng cũng có người bắt đầu muốn điều tra sâu hơn về quan hệ giữa cô và Sầm Dã, bới lông tìm vết, tuy nhiên đây là phần sau câu chuyện.

Còn hiện tại, ca khúc chỉ mới phát hành hơn một tuần, thân phận và quá khứ của Hứa Tầm Sênh còn chưa bị dân mạng đào bới, tất cả đều tốt đẹp, chưa xảy ra vấn để gì. Ca khúc này cũng bắt đầu lưu hành khắp nơi với tốc độ chóng mặt

***

Bắc Kinh.

Huy Tử nghe bài hát này đúng lúc vừa kết thúc hợp đồng làm tay trống đệm nhạc cho concert của ca sĩ trực thuộc công ty. Anh ấy hơi mệt, tâm trạng lửng lơ không vui không buồn. Mỗi lần đệm nhạc giống như chỉ làm theo thông lệ, thỉnh thoảng biểu diễn trên sân khấu cũng sẽ có cảm xúc kích động, nhưng chỉ là thoáng qua thôi. Xuống sân khấu, thu dọn thiết bị về đến nhà, anh ấy vẫn là Huy Tử có nhà, có xe ở Bắc Kinh, không lo sinh kế, còn có cô bạn gái khá tốt.

Huy Tử mua một căn hộ hai phòng ngủ ở đường vành đai năm, ở Bắc Kinh cũng xem như cực kỳ có mặt mũi, ai có thể vừa mới lăn lộn ở đây hai năm đã mua được nhà cơ chứ? E rằng còn không mua nổi một phòng vệ sinh nữa. Hiện giờ, Huy Tử đã béo hẳn lên, không còn dáng vẻ gầy gò năm đó nữa.

Hôm nay, bạn gái của Huy Tử phải tăng ca. Vừa về đến nhà, Huy Tử liền nằm vật ra trên sô pha, nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy… ngày tháng cứ nhàn nhạt trôi qua, rất vô vị, dường như không có mưu cầu gì khác.

Thi thoảng, anh ấy sẽ nhớ đến khoảng thời gian cả đám con trai vô tư lự, đôn đáo tất bật, nhớ mỗi lần cả đám cãi vã ồn ào và vui buồn có nhau, cũng nhớ đến Tiểu Dã ngồi sụp trên đất khóc trước trận chung kết và Hứa Tầm Sênh biến mất chẳng tăm hơi. Sau khi cuộc thi kết thúc, Trương Thiên Dao lạnh lùng nói cho bọn họ biết anh ta muốn solo…

Nhưng đa phần khi nhớ về chuyện trước đây, Huy Từ đều cười.

Đôi khi, anh ấy cũng gặp mặt Sầm Dã, cùng nhau chơi nhạc. Hiện giờ, Sầm Dã đã thành siêu sao, cho dù là Huy Từ cũng không dễ dàng gặp. Nhưng nếu anh ấy có việc, chỉ cần một cuộc điện thoại, Sầm Dã sẽ lập tức giúp đỡ ngay. Nghĩ đến đây, Huy Tử chợt thấy ấm lòng, lấy điện thoại ra, trùng hợp thấy bài hát đang đứng đầu bảng xếp hạng là ca khúc mới của Sầm Dã.

Tên nhóc này còn vô cùng chăm chỉ, nhanh như vậy đã ra bài mới, chẳng trách bây giờ đứng trên đỉnh vinh quang!

Huy Tử bật bài hát, lấy tai nghe đeo vào, nhắm mắt lẳng lặng thưởng thức.

Ban đầu nghe rất thư thái, cũng rất cảm động, thầm nghĩ Tiểu Dã càng lúc càng cừ khôi rồi. Thế nhưng càng nghe càng thấy phong cách có chút thay đổi, anh ấy tức khắc ngây người, mở choàng mắt. Trong dịu dàng mang theo chút lạnh lùng, trong lạnh lùng ẩn giấu chút lưu luyến, giữa bài còn có một đoạn piano độc tấu, kỹ thuật đánh đàn điều luyện vô song. Dĩ nhiên đoạn cao trào vẫn mang sự nhiệt huyết của nhạc rock, vô cùng thích hợp với Tiểu Dã, nhưng lại có gì đó khang khác với những sáng tác trước đây của anh.

Phong cách này.. nghe rất quen thuộc. Bỗng nhiên Huy Tử nhớ đến mấy bài hát Lân đầu gặp gỡ, Tham niệm vạn trượng nổi tiếng một thời của Triều Mô trước đây. Phong cách này giống ai nhỉ?

***

Đông Bắc, Thân Dương.

Triệu Đàm đeo ba lô ngồi đợi trong sảnh sân bay, tai nghe giắt lên tai. Anh ấy đã thu xếp xong cho bố mẹ mình, đến cái tuổi năm mươi, sáu mươi này, rốt cuộc họ cũng khiến Triệu Đàm bớt lo. Cuối cùng, anh ấy quyết định lấy tiền dành dụm ra để mua nhà mới cho họ an cư, mỗi tháng còn đưa chút tiền sinh hoạt. Có điều, ngôi nhà vẫn do Triệu Đàm đứng tên, lỡ như ngày nào đó cơn nghiện bài bạc của họ tái phát, định cầm cố bán nhà thì Triệu Đàm vẫn trở tay kịp.

Nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe chương trình ca nhạc trên radio. Anh ấy định về thành phố Tương ở một thời gian, Chẳng biết tại sao, Triệu Đàm vẫn luôn muốn trở về thành phố này, dù Thân Dương mới là quê nhà của anh ấy.

Giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên cất lên: “Tiếp theo là một bài hát do Kim Ngư phổ nhạc và viết lời, Sầm Dã biểu diễn, ca khúc Mây trôi muôn nghìn dặm…”

Triệu Đàm mở choàng mắt, chuyên chú lắng nghe. Lát sau, đáy mắt ánh lên nét cười rạng rỡ.

***

Cũng là Bắc Kinh.

Căn hộ này nằm ở vị trí bình thường, có ba phòng ngủ, tuy diện tích không lớn lắm nhưng trang trí có phần xa hoa, tinh xảo. Trương Thiên Dao bắt xe về đến nhà, có chút mỏi mệt, nhưng đa phần chính là nỗi phiền não chất chứa trong lòng đã một, hai năm qua. Anh ta thay giày ở cửa, phát hiện ống quần dính chút bùn đất.

Đây là bộ Armani đắt tiền nhất của anh ta, mặc đã được một, hai năm rồi, đưoc giữ gìn khá kỹ, không hề thấy cũ. Trương Thiên Dao cẩn thận lấy vải ướt lau sạch, cởϊ áσ khoác, gục trên sô pha.

Hôm nay, anh ta đến trung tâm thương mại ca hát, chỉ nhận được thù lao mười, hai mươi nghìn, nhưng phải bôn ba hơn nửa ngày. Xe trước kia công ty cấp đã bị thu hồi, nên giờ mỗi lần tham gia sự kiện, anh ta đều phải tự thân vận động.

Nhưng thi thoảng có việc làm vẫn tốt hơn ăn không ngồi rồi cả ngày, tham dự sự kiện của đài truyền hình hoặc nhận quảng do cho mấy nhãn hàng nhỏ, thu nhập không đến nỗi nào.

Có điều, trong lòng Trương Thiên Dao vẫn như có một lỗ hổng lấp mãi không đầy. Giờ anh ta cũng dần nhận ra, lỗ hổng ấy mang tên danh lợi, gọi là hư vinh, được rồi lại mất càng khiến người ta đau đến không muốn sống. Thời Triều Mộ còn nổi và lúc mới tách ra solo, anh ta từng có bài hát đứng top 3 trên bảng xếp hạng, cũng có fandom của riêng mình và đủ mọi lời mời quảng cáo tài trợ ồ ạt đưa đến.

Bây giờ thì sao? Giới này không hề theo quy luật, Trương Thiên Dao vẫn cố gắng ca hát, tận lực sáng tác, tham gia các sự kiện, nhưng độ hot đã tuột dốc hơn nửa năm nay. Rõ ràng anh ta không hề làm sai điều gì, luôn liều mạng không dám thư giãn, chờ đến khi hoàn hồn lại, độ nổi tiếng đã bốc hơi trong âm thầm, những fan từng nói yêu thương, bảo vệ anh ta, làm bạn cả đời với anh ta cũng không biết đi đâu mất.

Anh ta mua căn hộ này lúc mới phất, thoạt nhìn vàng son 1ộng lẫy, nhưng mới gần hai năm đã càng lúc càng vắng lạnh. Thật ra hiện giờ, cuộc sống của Trương Thiên Dao không hề bết bát, trong tay vẫn có một khoản tiến để dành, hơn nữa thường có lời mời biểu diễn, thu nhập tuy không bằng trước, nhưng vẫn khá hơn những nhân viên đi làm bình thường khác, coi như không phải lo lắng chuyện về sau. Chỉ là cuộc đời này, tiền đồ này đã không thấy được phương hướng phát triển nữa.

Trương Thiên Dao nằm trên sô pha, cùng lúc tán tỉnh mấy cô em trên mạng. Nhàm chán chơi đùa chốc lát, anh ta lại cảm thấy vô vị, không để ý đến họ nữa.

Chuyển qua ấn vào mấy trang web nhạc, muốn xem bài single mình phát hành hai tháng trước có tăng được hạng không, thế nhưng đập vào mắt anh ta là quảng cáo to đùng ở trang đầu.

Chàng trai trẻ kia đứng dưới chân núi xanh biêng biếc, mặc trang phục trắng, gương mặt tuấn tú không ai sánh bằng. Ca khúc mới của Sầm Dã, một trong những bài hát chủ đề của bộ phim điện ảnh Khách đến từ nơi nao – Mây trôi muôn nghìn dặm trân trọng công bố!

Trương Thiên Dao chỉ thấy l*иg ngực chết lặng, dần dà trong nỗi chết lặng đó còn có sự đau khổ và ngưỡng mộ không thể kiềm chế dâng trào, chẳng qua anh ta không muốn đối mặt mà thôi.

Anh ta định tắt ứng dụng theo bản năng, không muốn xem tiếp nữa, nhưng ngón tay lại cứng đờ. Qua hồi lâu, anh ta kết nối điện thoại với dàn loa bluetooth trong nhà, nằm trên sô pha, gác tay lên trán, mắt nhắm nghiền.

Sau đó, khúc nhạc dạo sâu lắng vang lên, như thể tiếng nước róc rách len lỏi qua khe đá. Ngay từ đoạn đầu, giọng hát của Sầm Dã đã cao vυ"t chạm đến lòng người:

“Thu qua đông sang, xuân lại về



Mộng xưa phai nhạt chẳng thấy đâu



Cỏ vẫn ngát xanh trước thềm nhà



Trời cao vợi không một tia nắng



Người nơi chốn nao mãi chẳng về



Áng mây lạc trôi muôn nghìn dặm…”

Ngay chính Trương Thiên Dao cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa nghe vài câu đầu nước mắt đã dâng lên, may mà xung quanh không có ai khác. Bỗng nhiên, anh ta rất muốn bỏ mặc bản thân, không nghĩ ngợi, không quan tâm bất cứ điều gì, cứ thoải mái để nước mắt rơi xuống. Mà anh ta như thể đang ngủ say, nhắm mắt lại, nghiêm túc lắng nghe.

“Đường núi uốn quanh mặt hồ xanh biếc



Một đời vẫn mãi nương tựa nhau



Nhành cỏ họa nên vòng trói buộc



Chôn chân chờ đợi mãi một người



Bụi cỏ vang tiếng ve rộn rã



Mùa hạ năm ấy tí tách mưa



Tiếng gõ ngoài cửa, phải chăng người đã về



Hồng nhan đã gặp được người tri kỷ



Đường dài phía trước biết đi về đâu



Nửa đời này làm sao cho trọn vẹn



Bài toán cuộc đời giải thế nào đây



Ngày đêm bôn ba vạn dặm đường



Minh chứng cho con tim mãi chung tình…”



Nước mắt Trương Thiên Dao rơi xuống như mưa, thậm chí không nghe rõ được giai điệu hùng hồn, tiếng trống dồn đập, đàn guitar réo rắt và piano thánh thót.

“Rẽ tầng mây u ám ta tìm tia hy vọng



Giẫm thứ bẩn đυ.c, hất sạch xấu xa



Lòng ta khảng khái, luôn nhìn về tương lai



Phi ngựa xông pha chẳng sợ chi



Phải trái trắng đen ắt sẽ phơi bày



Nam nhi đây nhiệt huyết, nghĩa tình vẫn vẹn nguyên.”

Đoạn này trầm bổng như tô đậm khí khái nam nhi, còn tạo nên cảm giác linh động hứng khởi, sao anh ta lại có cảm giác ngoài vẻ thanh tân, thư thái còn có chút quen thuộc khó hiểu. Trương Thiên Dao mở mắt ngẩn ngơ, lại nghe giọng Sầm Dã vυ"t cao ngân dài:

“Xuân về hoa nở, thu đến sương giăng



Ngày hạ nắng rực, ngày đông sấm vang



Người ở nơi đâu những năm tháng qua



Vòm không ngoài cửa, mây trôi muôn nghìn dặm.”



***

“Chị Kiều, chị đoc tin tức trên mạng chưa?” Trợ lý khe khẽ hỏi.

Lưu Tiểu Kiều gật đầu, vừa ngẩng lên liền thấy Sầm Dã và Hứa Tầm Sênh đi xuống cầu thang, cả ekip đã ngồi nghiêm chỉnh chờ họp.

Cô ta lại liếc sang Sầm Chí phía đối diện, Sầm Chí nhanh chóng cảm nhận đưoc ánh mắt ấy. Có điều, hiển nhiên anh ấy đang suy nghĩ đến tin tức trên mạng, sắc mặt khó coi, chỉ nhếch môi nhàn nhạt đáp lại.

Lưu Tiểu Kiều thầm nghĩ, việc lớn không phải Sầm Dã và Hứa Tầm Sênh bị lan truyền scandal trên mạng, mà là hai anh em nhà này tuy nói tính cách tương đồng, nhưng thật ra lại khác biệt.

Đôi tình nhân đi xuống tầng, chiếc sô pha đơn chủ tọa lần nào cũng để trống cho Sầm Dã ngồi, hôm nay trợ lý chu đáo đặt thêm một cái ghế kế bên dành cho Hứa Tầm Sênh. Kết quả Sầm Dã kéo Hứa Tầm Sênh ngối xuống sô pha chủ toa, bản thân ngồi ghế kế bên. Ban đầu, Hứa Tầm Sênh còn từ chối, nhưng Sầm Dã làm như chỗ không người, cúi đầu nói gì đó bên tai cô. Sắc mặt Hứa Tầm Sênh quẫn bách, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống. Sau đó, sếp của họ, Thiên vương siêu sao cứ thế sảng khoái ngồi hầu bên cạnh người yêu.

Lưu Tiểu Kiều nhìn mà ghen tỵ. So sánh hai gương mặt hao hao giữa Sầm Chí và Sầm Dã, bất giác trong lòng nảy sinh chút oán trách, nhưng cô ta cũng không biết phải làm sao.