Chương 8: Không cần cô giúp

“Mẹ, sao tối qua mẹ không về? Chị dâu sắp sinh à?”

Tô Kiều Kiều tiến lên đón lấy chiếc giỏ mà mẹ Lý đang mang, chiếc giỏ được phủ một mảnh vải, cô vén một góc khăn lên để lộ ra những chú gà con màu xám và vàng bên trong.

“Không, con gà mái già ở nhà bà hàng xóm khỏe lắm, ấp hơn 20 con, mẹ mua khoảng chục con về nhốt vào chuồng gà, sau một năm gà mái sẽ đẻ trứng được.”

Không phải là trước kia trong nhà không nuôi gà, bọn họ định gϊếŧ làm đồ ăn trong ngày cưới của Lý Nhân, gà đã thịt, Lý Nhân lại xảy ra chuyện, cho nên trong nhà không mua nữa.

Tô Kiều Kiều xách giỏ đến trong góc chuồng gà, cho tất cả gà con vào giỏ, cho chúng uống nước và hạt kê.

Sau khi Lý Phong ăn cơm xong, anh ra khỏi nhà, rửa mặt sạch sẽ, cầm cuốc định đi ra ngoài:

“Mẹ con ra đồng nhá.”

“Chờ đã.” Mẹ Lý ngăn anh lại, đi tới gần anh, nhìn anh chằm chằm xem xét kỹ hơn, rồi nói:

“Kêu chị dâu con đi cùng đi.”

“Gọi chị làm gì? Chị có làm được gì đâu, để chị ở nhà nấu ăn đi.”

Lý Phong chịu không nổi, trời nóng như vậy, làn da của cô vốn mỏng manh, chỉ chốc lát sẽ bị cháy nắng.

“Hai ngày này nắng nóng, mẹ đi qua ruộng thì thấy cỏ đã mọc cao lắm rồi, không làm cỏ sao hoa màu tốt cho được, nhà cũng không nhiều người, chị dâu con chịu khổ tí, xuống ruộng với con, làm có mấy ngày thôi mà.”

“Không được, chị dâu làm không được.” Lý Phong không đồng ý.

Mẹ Lý bực mình: “Sao nó không làm được? Ở nhà mẹ đẻ cũng làm ruộng rồi mà? Gả đến nhà mình lại quý hóa quá cơ.”

Thấy hai người họ sắp cãi nhau vì mình, Tô Kiều Kiều khéo léo đi đến cổng nhặt một cái cuốc:

“Mẹ nói đúng, ở nhà con cũng xuống ruộng làm việc, không có yếu ớt như vậy, chú làm một mình rất mệt, chị đi chia sẻ với chú.”

Thực ra nhà cô có anh trai và bố, ruộng đất không nhiều, cơ thể yếu đuối cũng không làm được việc nặng nhọc nên thời gian nào cô cũng ở nhà nấu nướng và làm việc nhà.

Ở nhà mẹ cô, cô chưa bao giờ thực sự xuống ruộng.

Lý Phong cau mày nhìn cô, vươn tay giật lấy cái cuốc trong tay cô, ném xuống đất:

"Không cần chị làm giúp!"

Nói xong, anh ta bước ra khỏi cửa mà không thèm ngoảnh lại.

Mẹ Lý khịt mũi, quay người bước vào nhà chính.

Tô Kiều Kiều bị bỏ lại một mình, mất mát.

Bây giờ cô ấy đang gặp khó khăn trong ngôi nhà này.

Trưa nay bỗng có người bên nhà mẹ đẻ đến gọi cô về ăn cơm, hóa ra chị dâu mới vào nhà mua đồ ăn ngon chiêu đãi, cứ ngỡ cuộc sống ở nhà chồng của cô khó khăn, nên gọi cô về nhà ăn cơm.

Vốn dĩ Tô Kiều Kiều không muốn trở về, cô có chút trách cứ cha cô, nhưng là không chịu nổi người đến gọi là mẹ cô.

Mẹ Lý không phải loại người ác độc và vô lý nên bà đã đồng ý cho cô quay về.

Dọc đường, mẹ cô vừa lau nước mắt vừa mắng bố cô là đồ khốn nạn.

Tô Kiều Kiều cụp mắt xuống lắng nghe, không nói lời nào.

Mẹ Tô khóc suốt đường đi, thấy con gái im lặng, bà hỏi: “Sao con không nói gì?”

“Mẹ muốn con nói gì? Con muốn về nhà, mẹ có thể trả lại lễ hỏi cho nhà họ Lý, đón con về không?”

Nói một câu, làm đến mẹ Tô nghẹn ở cổ, câu phía sau không nói thành lời.

Lòng bàn tay, mu bàn tay cũng là thịt nhưng bố cô là người đàn ông gia trưởng, để cưới con dâu cho con trai, ông thà để con gái mình lấy một người đàn ông bại liệt.

Nhưng có thể làm gì đây, cuộc hôn nhân giữa con gái và Lý Nhân đã được sắp đặt từ khi còn nhỏ, nếu Lý Nhân không lấy cô ấy vì một tai nạn vào ngày trước lễ cưới, thì mọi người sẽ nói gì về nhà bà? Còn ai dám gả con gái vào nhà bà nữa.