Chương 2 – Maserati 2

Tưởng Văn Na nghẹn họng, có lẽ cô ta cũng cảm thấy người mà mình giới thiệu cũng không mấy đáng tin cậy, một lúc sau mới nói: "Không phải là cô thích cái cậu Tiểu Tạ ở nhà bên cạnh à, tôi nghe một dì ở hành lang nói cậu ta còn chưa có bạn gái đâu."

Giang Mạt gật đầu: “Tiểu Tạ không tồi, vừa đẹp trai lại cầu tiến.”

"Cái mã của Tiểu Tạ thì không chê được gì rồi, đáng tiếc cậu ta chỉ là một sinh viên quèn. Nhưng mà nghiên cứu sinh của Đại học Luật Nam Lăng nghe cũng có triển vọng đó, nếu cô không nhanh chân thì tôi đảm bảo là cả cặn cũng chẳng còn thừa lại đâu!”

Tưởng Văn Na ra vẻ tôi đây cũng lười lo cho cô, lắc lắc mái tóc mới uốn, xách cái túi nhỏ rời đi.

Tai cô cuối cùng cũng đã được yên tĩnh rồi.

Giang Mạt cởi bím tóc đuôi ngựa đã cột suốt cả ngày, ngẩn mặt lên nhìn trần nhà, trong đầu thì tính toán số tiền mình đã tiết kiệm được.

Cô có bằng cử nhân của Đại học Nam Lăng, chuyên ngành quản trị kinh doanh. Nghe thì có vẻ cao cấp đấy, nhưng thực chất đây chỉ là một ngành nghề tổng hợp với mức lương khởi điểm không cao.

Cô đã đi làm được hai năm, ăn tiêu dè xẻn lắm mới tiết kiệm được chừng mười vạn tệ, cộng với số tiền tích cóp được nhờ làm thêm trong bốn năm đại học, tổng cộng là được mười bốn vạn tệ. Cho dù sau này lương có tăng lên đi nữa, thì cũng phải bảy, tám năm nữa mới có thể góp đủ khoản tiền đặt cọc để mua một căn hộ nhỏ ở Nam Lăng này.

Cô là người thực tế, cũng không có nhiều ảo tưởng về tình yêu, thế nhưng cô đã từng nghe qua một vài quan điểm về hôn nhân.

Cái gọi là hôn nhân, nghĩa là hai bên nam nữ có cùng chí hướng, cùng nhau hợp tác để có thể tối đa hóa lợi ích của các nguồn lực.

Cô cùng nghĩ thế.

*

Năm phút sau, Giang Mạt mang theo một hộp bánh bông lan dâu nhỏ đi qua nhà bên cạnh.

Một cậu chàng trắng trẻo sạch sẽ, có diện mạo thanh tú ra mở cửa, khi nhìn thấy là cô, trên mặt anh ta lộ ra chút kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng cười cười.

Giang Mạt thực sự rất thích vẻ ngoài sạch sẽ như thế này, đặc biệt là trên người Tiểu Tạ vẫn còn khí chất trẻ trung của một cậu thiếu niên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mùi trần tục của đám đàn ông ngoài kia, trông giống như một chú cún con.

Cô mỉm cười nhìn anh ta: "Tôi mua ở cửa hàng tiện lợi chỗ ga tàu điện ngầm, chia cho cậu một hộp."

"Cảm ơn." Đôi mắt của Tiểu Tạ cong cong, vành tai đỏ bừng.

Nhìn đi, ngoan ngoãn biết bao nhiêu, đúng là cảnh đẹp ý vui!

Giang Mạt nhếch khóe miệng, nhưng chân vẫn bất động.

Tiểu Tạ: "...Cô có muốn vào nhà ngồi một lát không?"

"Được." Giang Mạt đang đợi những lời này của anh ta, cô liền bước vào cửa.

Bất động thanh sắc nhìn xung quanh một vòng, cô âm thậm gật đầu.

Sạch sẽ, ngăn nắp, giống như chủ nhân của nó vậy.

Theo quan sát của cô, chi phí ăn mặc của Tiểu Tạ rất bình thường, gia cảnh hẳn là không phải quá tốt, cô cũng không coi như là trèo cao.

Chỉ là có chút kỳ quái.

Khu chung cư này phần lớn là do những người trẻ tuổi đi làm trong thành phố thuê, chỉ cách ga tàu điện ngầm bảy tám phút đi bộ. Thuê một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách như thế này phải tốn khoản năm ngàn tệ một tháng.

“Sao cậu không tìm người chia sẻ tiền thuê nhà?” Cô hỏi.

Tiểu Tạ chỉ vào phòng ngủ chính đang đóng cửa: “Trong phòng đó có người ở, công ty cử qua Châu Âu công tác, một năm cũng không về nước được hai lần.”

Thì ra là vậy, thảo nào cô không nhìn thấy người thứ hai ra vào đây.

Do dự một lát, Giang Mạt quyết định tốc chiến tốc thắng.

"Ừm, cậu có bạn gái chưa?"

Bàn tay cầm bánh bông lan của Tiểu Tạ run lên, môi run run hai cái rồi lắc lắc đầu.

Giang Mạt cong khóe miệng, vô cùng tự tin hất mái tóc dài: "Cậu thấy tôi thế nào?"

Cô cười đến là thân thiện, giọng điệu cũng rất bình thường, như thể đang hỏi: "Thời tiết hôm nay thế nào?"

Tiểu Tạ kinh ngạc nhìn cô, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ, rồi lại từ đỏ chuyển sang trắng, lông mi dài hơi rũ, khẽ run lên.

Nhìn phản ứng của cô, Giang Mạt đã chắc chắn được 70% đến 80% rồi.

Làm hàng xóm đã hai năm, tuy ai cũng bận rộn nhưng cũng không thiếu cơ hội chạm mặt. Đôi khi gặp nhau ở cửa thì nói đứng nói chuyện vài câu, thỉnh thoảng gặp nhau ở trên tàu điện ngầm thì lại cùng nhau về nhà. Rõ ràng là Tiểu Tạ khi gặp cô rất khác với khi đối mặt với Tưởng Văn Na, chỉ cần cô mỉm cười với anh ta, anh ta sẽ bất giác mà đỏ mặt, bối rối.

Cũng giống như bây giờ vậy.

“Nếu yêu đương thuận lời thì qua chừng hai năm nữa chúng ta có thể kết hôn, sau đó cùng nhau mua một căn nhà ở Nam Lăng, cùng nhau trả nợ tiền nhà. Cậu yên tâm, tôi làm việc rất chăm chỉ, sau này tiền lương của tôi chắc chắn sẽ tăng ngày càng cao. Cậu có muốn xem xét một chút không? "

Giang Mạt một hơi nói xong kế hoạch của mình, khẽ mỉm cười, yên lặng chờ đợi.

Tiểu Tạ lo lắng nuốt nước bọt, cố gắng tiêu hóa câu “tỏ tỉnh” vừa mới nghe được.

Một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi: “Cô… Đang tìm đồng đội đấy à?”

Giang Mạt nghiêm túc tự hỏi hai giây, rồi gật đầu khen ngơi: "Cậu tổng kết rất chuẩn."

Tiểu Tạ: "..."