Chương 4

Phiền muộn đến hơn nửa đêm, Giang Mạt bắt đầu chấp nhận sự thật rằng Tiểu Tạ có người bao nuôi.

Sau đó, cô mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy mình trúng xổ số giải độc đắc. Trước tiên, thay vì mua nhà, cô đã đi tậu ngay một con Maserati màu đỏ.

Dưới cái nắng như thiêu đốt, chiếc xe mui trần phóng nhanh trong làn gió nóng, cô hất cằm cười ngạo nghễ, ngồi ở ghế phụ là một người đàn ông đẹp trai hơn Tiểu Tạ gấp mười lần.

Kɧoáı ©ảʍ do tốc độ và tình cảm mãnh liệt mang lại cứ thế đánh thẳng lêи đỉиɦ đầu cô, sướиɠ đến cả người cô như muốn lên mây.

Cho đến khi một loạt tiếng chuông khó chịu vang lên trên điện thoại của cô, “bịch” một tiếng, cô nặng nề rơi từ trên mây xuống với thực tại.

Chiếc xe thể thao biến mất, anh chàng đẹp trai cũng mất tiêu, chỉ còn lại cái ID đầy lạnh lùng của người gọi đến: Dương Quang Lập.

Tim Giang Mạt theo phản xạ mà thắt lại, cô lại nhìn màn hình, mười một giờ sáng chủ nhật. Lúc này cô mới thả lỏng được phần nào.

Cô hắng giọng, nói: "Sếp Dương?"

"Tiểu Giang, bây giờ cô đến Cửu Hối lấy xe, sau đó ra sân bay đón người."

Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, tiếng ly rượu chạm nhau, tiếng người nói cười ầm ĩ, còn có cả tiếng người ta hát mấy bài tình ca già cỗi nữa.

Giang Mạt cau mày, cô muốn nói hôm nay là chủ nhật, nhưng cô còn chưa tìm được lý do để thoái thác thì Dương Quang Lập đã vứt một câu "Nhanh nhé!" rồi cúp điện thoại luôn.

Sau năm giây giãy giụa trong vô vọng, cô không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng bò dậy tắm rửa.

Trong mơ có anh đẹp trai lại có xế xịn, mà thực tế thì chỉ có 996 và những lần gọi là phải đến mà thôi.

*

Khi Giang Mạt đến nơi, đúng lúc thấy Dương Quang Lập đang đi ra, vừa nhìn đã biết hắn uống khá nhiều rồi.

Ông sếp này của cô là một người rất thích uống rượu, ban ngày ban mặt hắn cũng có thể uống vào 1, 2 ly. Nhiều khi đi ra ngoài đàm phán với khách hàng, cô còn phải làm tài xế cho hắn nữa là.

"Bảo bối à, trước tiên em cứ tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi đi đã. Anh đã sắp xếp người đi đón em rồi, sẽ đến ngay thôi."

Dương Quang Lập đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Giang Mạt thì giật mình sửng sốt. Sau đó, ánh mắt hắn quét khắp người cô một vòng.

Rồi hắn thấp giọng nói: "Anh bận bàn chuyện làm ăn với khách hàng rồi. Ngoan, ngày mai, mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ dẫn cưng đi mua sắm. Nghe lời nào, anh cúp máy đã!"

Giang Mạt cảm thấy có gì đó không ổn, cô mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi mà hỏi hắn: "Sếp Dương, sếp muốn đón ai ạ?"

Dương Quang Lập cất điện thoại di động, bước lại gần nhìn cô từ trên xuống dưới, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

Giang Mạt hôm nay rất khác thường ngày.

Mái tóc của cô hôm nay không phải buộc đuôi ngựa thấp như mọi khi mà tùy ý buông xõa. Quần áo trên người cũng không còn là đồ công sở cứng nhắc bữa nào cũng giống bữa nào nữa, mà là một chiếc váy dài hai dây màu tím với với áo khoác ngắn màu trắng bên ngoài, vừa trong trẻo lại gợi cảm.

Hai mắt Dương Quang Lập liếc nhìn chỗ sẻ tà bên hông váy cô, cười ha hả mà khen ngợi: "Tuổi còn trẻ là phải ăn mặc đẹp một chút, đừng để lãng phí dáng người đẹp như vậy chứ!"

Giang Mạt chỉ cười nhẹ chứ không đáp lời hắn.

Hai bộ đồ công sở mà ngày thường đi làm cô hay mặc thì tối qua đều đã đem đi giặt hết rồi. Dương Quang Lập nói có chuyện gấp nên cô cũng không kịp tìm quần áo, đành tiện tay vớt luôn bộ váy để ở đầu giường này. Đây là bộ váy mà cô định mặc đi xem phim cùng với Tiểu Tạ đấy - nếu lời tỏ tình tối qua của cô thành công.

Dương Quang Lập thấy cô chẳng trả lời thì cũng thôi, hắn lấy chìa khóa xe: "Là thế này, cô đi đón Eri đi. Lát nữa tôi chuyển thông tin chuyến bay cho cô."

Thật quá đáng!

Giang Mạt vén ra sau tai mấy sợi tóc bị gió thổi tung, khó xử mà cười cười: "Sếp Dương, thực ra tôi còn có việc gấp phải làm, nếu không thì..."

Nụ cười trên mặt Dương Quang Lập biến mất, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Giang Mạt, cô cho rằng chủ nhật tôi không ở nhà nghỉ ngơi mà đến đây ăn uống vui chơi sao?"

Giang Mạt muốn nói, anh ở nhà nghỉ ngơi hay đi ra ngoài ăn uống vui chơi thì có liên quan gì đến tôi đâu, thật vất vả mới có một ngày để nghỉ ngơi, anh còn dám sai tôi làm tài xế cho anh, tiếp khách thì cũng thôi đi, thế mà lại sai tôi đi đón tình nhân của anh!

Nhưng những lời này thì cô chỉ dám nói trong lòng thôi, trừ khi cô không muốn tiếp tục làm việc ở công ty Thường Hoa nữa.

Nhưng cũng không thể cứ thế bị người ta lợi dụng không công được.

Cô thở dài, ủ rũ nói: "Sếp Dương, tôi bị ốm."

Chiếc chìa khóa xe mà Dương Quang Lập đang quay trên tay rơi xuống đất cái “keng”, hai con mắt nhỏ như hạt đậu xanh của hắn trừng trừng nhìn cô.

“Dạ dày tôi khó chịu một thời gian rồi, tối qua tôi tăng ca xong cũng không ăn gì, thế là về đến nhà lại đau cả đêm.”