chương 2

Rất nhanh, cả phòng sách chỉ còn lại... sự yên tĩnh. Cho đến khi, rất lâu sau lại truyền đến tiếng khóc nức nở từng hồi, đau thương đến xé lòng.

Hinh Nhã chỉ muốn dọn dẹp phòng sách giúp Ôn Đông, nhưng Ôn Đông lại nghiêm cấm cô vào phòng sách. Vì vậy, khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô đã trốn vào sau rèm cửa sổ. Chỉ là cô không ngờ rằng mình sẽ nghe được những lời khủng khϊếp đó, tàn nhẫn đến mức khiến cô gần như ngạt thở.

Lần đầu gặp Ôn Đông, Hinh Nhã mới chỉ mười bốn tuổi, chị gái cô là Hinh Khả vừa tròn mười tám. Ôn Đông hai mươi hai tuổi, anh xuất hiện trước mặt Hinh Nhã giống như hoàng tử trong truyện cổ tích. Hinh Nhã đang tuổi dậy thì, mặt nổi rất nhiều mụn, khiến cô rất tự ti trước các bạn nam cùng tuổi. Đối mặt với Ôn Đông đẹp trai như một quý ông, Hinh Nhã đỏ mặt đến tận cổ, cúi đầu thật sâu, không dám mở lời.

"Ôn Đông, đây là em gái em, Hinh Nhã." Hinh Khả khoác vai Hinh Nhã, giới thiệu với Ôn Đông.

Ôn Đông gật đầu: "Tôi là Ôn Đông, là anh rể của em. Lần đầu gặp mặt, Hinh Nhã."

"Anh rể cái gì? Em đã đồng ý gả cho anh chưa?" Hinh Khả ngẩng đầu khıêυ khí©h Ôn Đông.

"Cả đời này em chỉ có thể gả cho anh, không thể chạy thoát được đâu."

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Ôn Đông rất tình cảm, khiến tim Hinh Nhã đập thình thịch

cô căng thẳng nuốt nước bọt, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trộm Ôn Đông. Chỉ một cái nhìn đó thôi, đã khiến cô đánh mất cả cuộc đời mình. Chỉ là lúc đó, Hinh Nhã không hiểu tình yêu là gì, cô bối rối và mâu thuẫn với cảm xúc của mình, có lẽ giống như sự ngưỡng mộ dành cho một ngôi sao. Hinh Nhã lúc đó nghĩ như vậy.

Ôn Đông đã yêu Hinh Khả mười tám tuổi ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh rất kiên định với tình yêu đó. Vì vậy, năm sau họ đã đăng ký kết hôn. Hinh Nhã không có cha mẹ nên chỉ có thể theo chị gái đến sống trong"Ôn Đông!" Lý Khôn tức giận: "Tôi không ngờ cậu lại là loại đàn ông như vậy! Hinh Nhã đã làm gì có lỗi với cậu sao? Tại sao cậu lại đối xử với cô ấy như vậy? Ngay cả bố nuôi cũng đồng ý cho Hinh Nhã làm vợ cậu, không phải MAX cũng đã sớm coi Hinh Nhã như mẹ rồi sao? Tất cả mọi việc trong nhà cậu đều một tay cô ấy làm, chẳng phải là những việc mà một người vợ nên làm sao?"

"Đúng vậy! Các người đều cho rằng cô ấy rất hợp với tôi! Vậy còn tôi thì sao? Tôi có cần cô ấy không? Tôi có bắt cô ấy làm những việc này không? Là cô ấy tự đâm đầu vào—"