Chị Heo (Nàng Heo Nái - Phần 2)

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chào các bác, các thìm Vozer, trước tiên tôi xin lỗi mọi người vì phải nói lời sau đây. Tôi sẽ DỪNG viết Hồi Ký : Nàng Heo Nái. Lý do : Vì tôi đang mang 1 trách nhiệm mới với người con gái đã yêu thươ …
Xem Thêm

Chương 5 – Trao quá khứ
Sáng hôm sau tôi thức dậy với một tâm trạng phấn khởi hơn. Đi ra trước gặp chị T, chị T có hỏi, qua đi đâu , chắc cũng biết ý là tôi sẽ qua chở em đi đâu rồi. Tôi cũng nói là đi ra công viên nói chuyện tí về thôi. Rồi chị T có bảo thêm là : “ à mà mẹ con H kêu mày nên cắt tóc đi, để bù xù thấy ghê quá “. Ờ ghê thật, tôi cũng tính để dài rồi đi cắt để thoải mái chọn kiểu phù hợp hơn.

Trưa tôi có nhắn tin với em, em nói rằng hôm nay hạn chót đi chứng cái giấy hành nghề, trước em học bên mô giới bất động sản, mà sáng giờ em ngồi đợi mệt mỏi mà chưa làm được, bỏ cả ăn trưa luôn. Ngồi nói chuyện với em một hồi thì em có kể tôi nghe một chuyện.

Em : Người đó đến nhà tui trưa giờ.

Tôi : Anh ta đó à ?

Em : Ờ

Tôi : Khó xử cho chị rồi ? Có cần tôi giúp gì không ?

Em : Chuyện của chị để tự chị giải quyết.

Tôi : Ờ …có thể để tôi nói chuyện với anh ta không ?

Em : Nói gì

Tôi: chuyện đàn ông, nghiêm túc, đàng hoàng.

Em : Thôi.

Lúc này tôi thật sự bối rối, vì người cũ của em đã quá thân thuộc trong gia đình em, anh ta lễ phép và hiền hậu, lễ lộc gì cũng đến nhà em và cả em cũng về nhà của anh ta nữa. Gia đình em rất thương anh ta, tiếc thay cho mối tính không viên mãn . Điều đó làm tôi rất hoang mang và trong lúc này, tôi suy nghĩ rằng phải gặp anh ta, chủ yếu là để nói rằng : “ anh là một thằng đàn ông, anh phải có trách nhiệm với cô ấy, dung hoà được gia đình anh và mẹ của cô ấy, không thể bắt cô ấy rời xa mẹ mình chỉ vì cuộc đời anh, lên SG và lập nghiệp và cưới cô ấy….” , đó là những gì tôi muốn nói với anh ta, chỉ là trong suy nghĩ mà thôi.

Tôi đang tỏ ra cao thượng ư ? Không ! Vì tôi thương em, đủ thương để có thể vứt bỏ những cảm xúc này mà trả em về nơi em thật sự mong muốn. Trong tim em chưa hề thương tôi..nhưng lại rất yêu anh ta.

Hèn ..! Từ này thích hợp cho tôi vào lúc này.

Tối đó tôi đi dạy kèm về, làm việc nhà linh tinh rồi nhắn tin cho em. Em bảo chị T qua nhà em đang chơi bầu cua . Em chụp hình cho tôi xem, gửi cả clip chị T chơi thua mà nằm lăn lộn ra cả gạch men. Chơi tới khuya thì lại lôi ra nhậu ở nhà.

Em : Chắc bà T chưa kể cho mấy người nghe tật xấu của tui

Tôi : Hả ?

Em : Thì buồn là vậy đó ( ý nói là nhậu )

Tôi : Vậy mốt tôi dắt đi nhậu

Em : Không thích nhậu ở ngoài…người ta oánh giá.

Tôi : Thế nhậu nhà em à

Em : Ờ

Tôi : Vậy say rồi, em đuổi anh về, sao nhớ đường mà về

Em : Kệ anh…lộn…kệ ông

Tôi : Sao heo nhẫm tâm với anh vậy hả ?

Trò chuyện linh tinh thì tôi chuyển qua gọi em là “ Heo “, một con heo ưa nhậu.

Em : Nhóc con

Tôi : Hả ?

Em : BỎ HEO ĐI.

Tôi bàng hoàng khi nghe em nói vậy ? Tôi quên mất hỏi chuyện của em và anh ta khi anh ta đến từ lúc trưa ở nhà em ? Hai người đã nói gì ? Và em đã có quyết định chưa ? Và bây giờ em lại nói “ BỎ HEO ĐI “.

Ờ mà..chẳng phải tôi cũng tính vốn là sẽ nói với anh ta về chuyện đó sao, chuyện quay về bên em…vậy chẳng phải em đang có quyết định đúng đắn hay sao? Tôi phải vui chứ, sao lại thành ra nhói lên trong tim thế này ?

Tôi : Vậy là heo quyết định quay lại với người đó sao ?

Một hồi sau em mới trả lời .

Em : Tui nói bỏ kêu tui bằng heo đi, tui mập lắm ak ?

Đọc xong tin nhắn của em tôi nở nụ cười : Ra là vậy ? Thế gọi là gì ?

Em : Cái gì cũng được, trừ heo, Ú và mập.

Tôi lém lỉnh nói : Ú mập thì có sao ? Để khỏi ai thương, mình tôi thương là được rồi.

Em : Không thích

Tôi gằng giọng : trả lời vậy đó hả ?

Em : Chị T nói, mấy người hút thuốc bỏ ăn, tức là hút no rồi, không cần ăn cơm hả ?

Tôi : Làm gì có, tại ăn mà không mập được thôi.

Em : Mà mấy người thích con gái tóc dài hay ngắn ?

Tôi : Tóc dài nhưng nếu tóc ngắn dễ thương thì cũng được.

Em đưa cho tôi một tấm hình em chụp ngày Tết , đứng bên những cây hoa trong vườn nhà em, mặc váy hoa màu đỏ..

Em bảo : Thích tóc dài đúng không ? Nhìn lần cuối đi

Tôi hơi đượm buồn , có lẽ như, em sẽ thay đổi bản thân mình vì người cũ…

Tôi : Quyết định rồi hả ?

Em : Mai tui sẽ là con người khác.

Tôi lại trêu em : là em chứ ?

Em : Còn phia nha

Tôi nghiêm túc nói : Heo thay đổi sao cũng được, miễn là, những cái không cần thay đổi, thì đừng thay đổi, tui vẫn thương.

Em : Hả, chiều cao, thì không đổi được rồi…

Tôi : giờ còn giỡn được, đồ heo con, tôi heo bự nè.

Câu nói của tôi có làm em mỉm cười ở phía sau màn hình tin nhắn không ? Tôi đang cố gắng làm nhoà đi nổi buồn của em, về một mối tình mà em rất đau.

Em : Bự là sao ? sao Bự hả ?

Tôi suy nghĩ câu trả lời ngây ngô nhất có thể để làm em vui : thì mốt sẽ giỏi hơn, mạnh mẽ hơn, tôi thương mấy người hơn mấy người thương tôi, vậy được chưa ?

Em : Tui không dám tin

Tôi : Không cần phải tin, để tự tôi làm.

Em : Ông là người, nói những lời, tui chưa bao giờ nghe. khửa khửa !

Tôi : Ờ, với heo là tôi nói nhiều lắm rồi đấy, cũng là những lời tôi chưa bao giờ cần nói ra.

Rồi em chụp hình đang ngồi uống ở nhà với chị T và mọi người trong nhà cho tôi xem. Em bảo là mỗi khi buồn, em hay uống với mấy anh chị tại nhà, chứ không có ra quán xá gì cả.

Tôi trầm giọng lại, tôi thay đổi luôn cả cái cách xưng hô, em ép em phải buông bỏ những cái cũ đi, phải theo tôi xây dựng cái mới hay đúng hơn…là bản thân tôi ép mình phải trưởng thành hơn, tôi biết, tôi buộc phải thay đổi con người mình từ đây.

Tôi : Anh cho phép em hôm nay là ngày cuối được buồn. Bắt đầu từ mai, em sẽ là Heo của anh, không được buồn nữa.

Em : Không phải tui buồn chuyện đó, buồn do hôm nay không làm chuyện gì ra hồn.

Tôi : Em còn gia đình, giờ có thêm anh rồi, em sướиɠ nhất rồi nhé heo.

Em : Tui lầy lắm, tính cực xấu, nóng tính, bựa, rất ngu…hết nhớ rồi.

Tôi chiếm vào một câu trêu em : còn điều gì để anh thương em hơn nữa không ?

Em : Ak, nói nhiều nữa.

Tôi : Ờ vậy tốt, nói bù cho anh. Còn anh xấu nhiều lắm, được mỗi cái đẹp trai và tốt tính à, à còn cả chưa có sự nghiệp nữa.

Em: Buồn nôn quá.

Tôi : Em ráng chịu thiệt thòi chút nha

Em : Tui, có bao giờ, sợ khổ đâu.

Tôi : Em biết không ?

Em : Chưa có biết

Tôi bắt đầu trải lòng mình : Khoảng thời gian trước tết, là khoảng thời gian anh bị mất phương hướng, bản thân mình, là quên mình là ai, nhà Nội nuôi anh từ nhỏ, nhà mẹ nuôi ở Trảng Bàng, anh không muốn quay về, anh từng suy nghĩ, xách ba lô rồi đi đâu đó lên Đà Lạt, nơi đó có phong cảnh, anh sẽ cắm đầu ngồi uống cafe mãi như vậy, rồi lại quay về với bàn tay trắng, rồi thằng bạn, mới kêu anh nên về nhà. Tết anh không đi đâu cả, chỉ ở nhà chơi với anh em trong nhà, 1 đại gia đình bên Nội, hơn 30 con người sống ở đó, chỉ có Nội là có ý nghĩa trong đời anh, công ơn nuôi nấng, anh sợ rằng…nếu mình không về..sẽ muôn..vì Nội 94 rồi. Ba anh từ bắc về, anh chào đứng 2 chữ “ chào ba”, từ đó không nói gì nữa, cũng 5,6 năm liền như vậy rồi, riết cả nhà không ai động đến chuyện anh với ba, anh thấy mình, như thằng con rơi vậy, rồi ngày đi VT với em, anh không định đi, nhưng chả hiểu sao lại đi nữa,thật lòng mà nói hôm đó, mọi cảm xúc của anh chỉ là nhất thời mà thôi, cứ đùa với em như vậy, không quan tâm là sẽ tới được đâu, vì sau này, có thể chẳng còn gặp lại.

Sáng đó anh đi cafe 1 mình, suy nghĩ nhiều thứ, gia đình, bản thân, tương lai sự nghiệp…và cả em.

Anh còn nợ Nội và Mẹ một nàng dâu

Anh còn nợ bản thân mình một sự nghiệp

Anh còn nợ gia đình công nuôi nấng

Anh còn nợ ông trời nổi nghiệt này phải trả

Có quá nhiều cái nợ anh phải trả khi trưởng thành, anh buộc phải vươn lên không thể cứ thảm bại như vậy được. Vậy nên anh muốn phải nghiêm chỉnh lại…và việc đầu tiên đó là theo đuổi em 1 cách nghiêm túc..song song đó là củng cố lại kiến thức để ra đời, lối sống, cư xử , một mình anh không đủ ý chí và kiên trì…nên anh bây giờ…thật sự rất cần có em..heo ạ.

Nói hết những suy nghĩ của mình, đầu tôi đang lâng lâng khi hút liền 3 điếu thuốc. Cố đoán xem em sẽ cảm nhận như thế nào, đoán xem em sẽ mở lòng với tôi hay em chẳng mảy may để ý và hiểu được những lời tôi muốn ra.

Một hồi sau em trả lời : Em sẽ về thăm Nội, nhưng phải để em ổn định mọi việc đã.

Tôi vô cùng hạnh phúc, niềm hạnh phúc tưởng chừng như sẽ chẳng còn cô gái nào trên đời nói với tôi như vậy nữa cả : Ừ, anh chờ. Đừng có cảm động mà khóc đấy heo…anh say thuốc nên mới nói được nhiêu đó à.

Em : hả thuốc gì ?

Tôi:..lá đấy hehe

Em : Hôm nay em sẽ mọi mấy người bằng anh

thì anh cũng phải thể hiện những gì đã hứa. Đầu tiên là thuốc.

Tôi liền cầm gói thuốc lên, bẻ đi những điếu còn lại , chụp hình gửi sang cho em thấy. Tôi làm ngay điều đó vì em, mặc dù cũng tiếc chút chút trong lòng.

Em ranh mảnh nói : Ủa còn gói nào không vậy ?

Tôi : Ac, con heo này thiệt là.

Vậy đó, bây giờ tôi thương em, chắc chắn là em chưa hề thương tôi đâu, em chỉ có cảm nhận chút gì đó ở tôi mà thôi. Không sao cả, vì tôi đã từng nói với em rằng…đừng động lòng với tôi sớm, hãy để tôi theo đuổi em chân thành hơn nữa.

Thêm Bình Luận