Chương 4: “Chắc là nóng lòng muốn kết hôn với tôi.”

Người phục vụ bên cạnh nhanh chóng đưa khăn giấy cho cô.

Trần Uyển cầm lấy, bình tĩnh lau, cô biết Vu Chi không chịu nổi những lời này.

Là một hình mẫu của các tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc, Vu Chi không khác gì một tờ giấy trắng về những từ khóa hầu hết mọi người đều hiểu được.

Nhà họ Vu cố tình dựng một cổng vòm bày tỏ thuần khiết được dựng lên cho người con gái thứ hai, ai đi qua cũng phải trầm trồ, dưới hàng loạt các hoạt động, Vu Chi trở thành một cô con dâu mà tất cả các bà mẹ chồng trong các gia đình giàu có ở kinh đô sủng ái.

Cô tốt nghiệp một trường đại học danh giá, có quá khứ trong sạch, không có bất kỳ tin đồn xấu nào, cách cư xử đàng hoàng, lời nói và hành động đều được mọi người yêu quý.

Vu Chi liền trách một câu: “Cậu không có chuyện gì sao?”

“Chỉ đùa một chút thôi.” Trần Uyển ngồi xuống.

“Đừng có làm những trò đùa đáng sợ như vậy nữa.”

Một lúc sau, Vu Chi lại nghiêm túc hỏi: “Anh ta thực sự để mình tự di chuyển sao?”

Thực ra cũng không phải là không thể, Giang Thính Bạch nói bất cứ cái gì cũng không ngạc nhiên lắm, anh thậm chí còn khiến cho người ta nghĩ rằng, không phải lời nói của anh kỳ lạ mà là khả năng hiểu biết yếu kém của bạn.

Trần Uyển: “.....Mình sẽ gửi cho cậu đoạn video ngắn để cậu có thể xem trước khi có thời gian rảnh ha?”

“Không cần đâu, cậu tự giữ cho riêng mình đi.”

Vu Chi lại tựa lưng vào ghế, hỏi Vu Tẩm về tài khoản WeChat của Giang Thính Bạch.

Trong mấy năm không liên lạc, Vu Chi đã xóa hết số điện thoại và tin nhắn WeChat của Giang Thính Bạch từ lâu, dù sao thì cô và anh cũng thường xuyên không liên lạc.

Nhưng thứ cô gửi là : [Bà Giang - ruột gà bụng cẩu-lòng dạ hẹp hòi - tính toán chi li - WeChat đề cử tôi.]

Điện thoại di động của Vu Tẩm được để bên cạnh Giang Thính Bạch.

Anh ngồi trên chiếc ghế xoay của ông chủ Vu và thưởng thức tin nhắn WeChat này, tay cầm cầm tàn thuốc lá, cười khúc khích: “Cô ấy khá giỏi trong lời nói.”

Vu Tẩm ngồi trên bàn đặt một chân dưới đất và liếc nhìn màn hình: “Hình ảnh của câu trong tâm trí con bé vô cùng ngắn gọn và có tính khái quát cao.”

Giang Thính Bạch ngậm điếu thuốc trong miệng, cầm điện thoại di động gửi danh thϊếp cho cô, anh đáp lại bằng giọng điệu của anh trai cô: “Em không thể bôi nhọ danh dự của anh Thính Bạch.”

Vu Chi rất nhanh đã đáp lại: [Anh bị lão Giang chiếm đoạt cơ thể rồi sao?]

“...”

Vu Tẩm dập thuốc, mở cửa sổ cho bay mùi: “Kết hôn trước nhé được không?”

Giang Thính Bạch gật đầu: “Trừ khi kết hôn thì làm sao tôi có thể buông bỏ được chuyện này? Tôi đã suy nghĩ nhiều năm như vây.”

Nghĩ đến cảnh họ trao nhẫn trong giấc mơ.

Chỉ là trong lúc mơ, ngoại hình của chú rể không hiểu sao lại biến thành cháu trai Tưởng Ngọc Kinh, khiến Giang Thính Bạch sợ đến toát mồ hôi.

Chi nhánh ở Singapore vừa mới thành lập, có vô số việc lớn nhỏ đang chờ Giang Thính Bạch giải quyết, có thể phải mất đến hai ba năm mới hoàn thành.

Vu Tẩm nói: “Sẽ tốt hơn nếu cho Chi Chi một chút thời gian để từ từ chấp nhận sự thật rằng cô ấy đã kết hôn.”

Anh biết rất rõ em gái mình là người như thế nào: “Tính khí của em ấy không thể bị ép buộc, cậu càng ép nó càng chống lại cậu.”

Giang Thính Bạch tựa đầu ra sau, chậm rãi thổi ra vòng khói: “Khả năng đồng ý kết hôn của cô ấy đã vượt xa sự mong đợi của tôi.”

Vu Tẩm cười nói: “Tôi cũng không hiểu được cậu, ngay cả khi cậu không kiềm chế sự kiêu ngạo trong những vấn đề khác, cậu cũng không thể buông bỏ hình tượng của mình khi theo đuổi các cô gái được chứ?”

Sự vui vẻ trên mặt Giang Thính Bạch chợt tắt đi: “Người đó là em gái của cậu, có phải là tôi dùng bộ mặt có thể bắt kịp bằng mọi giá không? Chủ kiến của cô ấy quá lớn.”

Vu Tẩm suy nghĩ kĩ, có vẻ điều đó không khả thi.

Anh nhớ rằng khi Vu Chi học cấp ba năm đầu tiên, cô được bà ngoại nhà họ Minh đưa đến Thượng Hải và sống ở đó suốt hai năm, đến năm cuối mới quay về.

Giang Thính Bạch thơ thẫn một hồi lâu, hỏi anh cái gì cũng không trả lời, lúc đó bọn họ học năm cuối, Vu Tẩm thỉnh thoảng lật khắp bốn chín thành phố đều không tìm thấy ai.

Sau này, khi tấm vé máy bay rơi ra khỏi áo khoác, mới biết anh biến mất một mình đến Thượng Hải, chỉ đến khi đến chỗ Giang Thính Bạch anh mới thừa nhận, dựa vào xe hút thuốc, anh nói hình như có tình cảm với Vu Chi rồi.

Sau khi Vu Chi trở về từ Bắc Kinh, Giang Thính Bạch còn tỏ ra tốt bụng đến đón cô, vài lần sau Vu Chi thẳng thắn nói: “Anh Thính Bạch, anh biết rằng em từ nhỏ đã không thích yêu hay ở bên cạnh anh mà phải không? Vậy nên….”

Điều đáng sợ là cô nghĩ mình đã bày tỏ đủ khéo léo.

Lúc đó bàn tay Giang Thính Bạch trắng bệch nắm chặt vô lăng.

Anh cười khẩy nhẹ một cái: “Anh cô luôn nhờ tôi đến đón cô và không thích cô nhờ anh ta đến đón cô.”

Nhưng Vu Chi đáp lại anh một cách vừa vui vẻ vừa vô tâm, “Được rồi, anh tôi không bao giờ hành động mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác.”

Giang Thính Bạch im lặng trong lòng, có vẻ như cô là người không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, trái tim anh như bị xuyên thủng.

Vu Tẩm mơ hồ nhớ lại, có vẻ như mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó, Giang Thính Bạch cảm thấy cơ thể không thoải mái khi thấy Vu Chi, khó tránh khỏi tức giận một cách kì lạ, không nói được một lời nào tốt đẹp.

Trong kỳ nghỉ hè năm thứ hai cao học, anh bỏ lại tất cả người anh em của mình để đến nhà dạy kèm cho Vu Chi, việc dạy kèm ngày càng khiến cô trở nên khó chịu.

Ngày Giang Thính Bạch lên máy bay đến Luân Đôn, Vu Chi tung hai cú đá ăn mừng ầm ĩ đến mức suýt chút nữa khiến hàng xóm phải gọi điện phàn nàn.

Vu Tẩm nhìn xong lắc đầu, đứa ngốc vô tâm này.

Một đôi oan gia này, bây giờ sắp kết hôn rồi.

Nếu Giang Thính Bạch không rời đi ngay sau khi họ kết hôn, Vu Chi thực sự nghi ngờ, trong hai người họ sẽ chết trong nhà mất.

Giang Thính Bạch vừa thêm một yêu cầu thông qua WeChat của Vu Chi.

Cô chuyển mười vạn nhân dân tệ sang và ngay sau đó gửi một tin nhắn khác: [Gặp khó khăn gì trong cuộc sống nên lên tiếng sớm.]

“...”

Tại sao anh lại có cảm giác như Vu Chi đang ném tiền vào mặt mình vậy? Cô ấy thực sự biết mình đang nói chuyện với ai sao?

Vu Tẩm: “Tại sao con bé lại chuyển tiền cho cậu vậy?”

“Cô ấy cho tôi thấy sự chân thành của cô ấy.” Giang Thính Bạch nghiêm túc: “Chắc là nóng lòng muốn kết hôn với tôi.”

“...”