Chương 23

Edit: Dollan

Đương nhiên Lục Nghiêu sẽ không làm nũng, nhưng hai cô em gái của anh rất giỏi điều này, nhưng cô gái nhỏ lại hờn dỗi anh học không đến nơi đến chốn, anh chỉ có thể tham khảo từ cháu gái ba tuổi của mình.

Ăn cơm cơm, phải ôm một cái.

Gần đây, mẹ của Hiên Hiên đang sửa lỗi cho con, Hiên Hiên nói muộn và không nói được rõ ràng, lúc đầu bé chỉ nói được một từ, để bé nói dễ hơn, mẹ đã dạy bé nói những điệp từ, cơm cơm, đường đường, bóng bóng… Kết quả là hình thành thói quen, bây giờ nói gì cũng đều là điệp từ, tuy rất dễ thương nhưng mẹ bé rất lo lắng.

Lúc này, chị dâu nghiêm mặt nhìn Lục Nghiêu, “Lục Thập Nhất, em bao nhiêu tuổi rồi! Đừng làm gương xấu cho con gái chị.”

Lục Nghiêu cười, xin khoan dung, “Em sai rồi, chị dâu.”

Sau đó anh nhìn Thẩm Lâm Hoan, nói nhỏ bên tai cô: “Cười lại đi cho anh xem.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Cô ngước mắt lên liếc anh, nhưng anh đang cười, ánh mắt như biết cười, ẩn chứa tình cảm sâu sắc.

Hồi còn đi học, Lục Nghiêu rất hấp dẫn các cô gái, những cô gái có da mặt mỏng sẽ đỏ mặt khi anh nhìn lướt qua.

Tay trái của cô bị anh đè lên, nửa người nằm trong vòng tay anh, quanh chóp mũi là hương tuyết tùng xen lẫn hương gỗ, cô nắm ngón tay, ăn cơm anh đút, nhẹ giọng nói: “Khi ăn không nói.”

Lục Nghiêu cười nhẹ hai tiếng, thấy cô không phản đối, tâm trạng vui vẻ, cũng không ép buộc cô.

Sau khi ăn xong, Triệu Khanh Chi không tin vết thương do Lục Nghiêu xử lý, liền gọi bác sĩ khám cho Thẩm Lâm Hoan, vết bỏng bao phủ nửa mu bàn tay, nửa trên ngón giữa và ngón áp út của cô có vết bỏng, mụn nước li ti, làn da của cô vừa trắng vừa mềm mại, nhìn thấy mà đau lòng.

Thật sự rất đau, rất rát, rất khó chịu.

Thẩm Lâm Hoan lớn như vậy, gia đình gây áp lực nhiều, nhưng cô chưa bao giờ phải chịu đau đớn về mặt thể xác, cô không hé răng, khi gỡ gạc cũng rất yên lặng, Triệu Khanh Chi nhìn cô một cái, không biết tính tình này được rèn luyện như thế nào.

Buổi tối hai người không về, ở luôn nhà tổ, ngày hôm sau Lục Nghiêu đến công ty, Thẩm Lâm Hoan không đi.

Hôm nay trời lại mưa, Tân Thành bốn mùa rõ rệt, mùa thu thường khô ráo nhưng năm nay mưa nhiều.

Thẩm Lâm Hoan dậy sớm, cùng bà Quan đi dạo trong vườn, bà Quan hỏi cô: “Ngày mai phải về nhà bên kia lại mặt đúng không?”

Thẩm Lâm Hoan suýt chút nữa đã quên, “Vâng” một tiếng.

Tâm trạng nhất thời không được tốt lắm.

Dường như bà Quan chỉ thuận miệng hỏi, đề tài lại chuyển sang chuyện khác, hai người đi dạo một lúc rồi quay lại ăn cơm.

Trên bàn ăn, Triệu Khanh Chi đích thân đút cho cô, nhưng Thẩm Lâm Hoan chỉ cảm thấy xấu hổ, chân tay luống cuống, Triệu Khanh Chi mỉm cười, “Khách sáo với mẹ làm gì! Trông con ăn mẹ cũng sốt ruột, giữa trưa Thập Nhất mới về, đến lúc đó gọi nó ăn sau.”

Dứt lời, bà Quan nở nụ cười, “Thập Nhất đâu biết chăm sóc người khác, dẫn theo bảo mẫu trở về đi! Nếu không Hoan Hoan cũng có thể ở lại đây, trong nhà có nhiều người càng thuận tiện.”

Triệu Khanh Chi: “Mẹ hiểu thằng nhóc này rồi đấy, ở bên kia tài xế quản gia người giúp việc nhiều lắm, cần gì dẫn người theo. Hai đứa trẻ tuổi đều thích cuộc sống tạm bợ. Thập Nhất chính là bị chiều hư, chẳng học được cái gì, sẽ không thèm học cách chăm sóc người khác.”

Vợ chồng hai người, nếu người khác can thiệp sẽ không dễ vun đắp tình cảm.

Bà Quan đã lớn tuổi, cư xử với con cháu không còn hà khắc như hồi trẻ, cười ha hả: “Thập Nhất là cậu út, trước đây mẹ không nỡ đánh nó. Không ngờ, cuối cùng cũng không chịu thua kém.”

Triệu Khanh Chi: “Vẫn quá non.”

Bà Quan cả đời vất vả, lắc đầu: “Hồi ông nội bằng tuổi nó, làm việc cũng không khí phách như vậy, so với ông nội thì thằng nhóc này mạnh mẽ hơn nhiều.”

“Mẹ cũng đừng coi trọng nó, lúc đó ba có điều kiện gì, hiện tại nó có điều kiện gì, hai người bác ở bên cạnh giúp đỡ, còn có ba che đầu, Thái Bình Tướng Quân còn không đảm đương nổi, quá vô dụng.”



Hai người nói chuyện phiếm, Thẩm Lâm Hoan chỉ im lặng ăn cơm, đại khái là biết thêm về nhà họ Lục.

Lục Nghiêu xếp thứ 11, đến đời cháu nội, có tất cả 14 người cháu.

Tính lên một thế hệ nữa thì có thêm chú bác họ, có bảy người chú bác, hai người cô và bốn anh em cùng lứa với ông cụ Lục, giờ chỉ còn một mình ông cụ Lục.

Từ xa xưa, phía nam gọi là phố Lục gia, hai bên có nhiều biệt thự và vườn, dòng họ Lục sinh sống ở đó.

Đến thế hệ của Lục Nghiêu, sinh ra đời thứ tư, những người lớn tuổi không nhường thế hệ trẻ, họ có thể gắn bó với nhau, vì vậy họ chỉ đơn giản bắt đầu sắp xếp các con số.

Lục Nghiêu được xếp thứ mười một.

Trên mười một, có bốn anh trai và sáu chị gái.

Quả thực từ nhỏ anh đã được nuông chiều, nuôi nấng như thiếu gia nhưng không mắc bệnh thiếu gia, anh là người đứng đầu thế hệ này, trong giới kinh doanh khiến bao người ao ước, muốn gả con gái của mình cho anh.

Không ngờ cuối cùng Thẩm Lâm Hoan lại được chọn.



Thẩm Lâm Hoan gặp ác mộng cả đêm, nhưng không nhớ mình mơ thấy gì, chỉ nhớ mình rất sợ hãi, hoảng hốt, trong mơ cứ chạy như bay, như bị thứ gì đó đuổi theo, nhưng cũng cố gắng chạy trốn.

Khi tỉnh dậy, tay trái cô ôm lấy cơ thể mình, tay phải đặt trên ngực anh, anh đang nắm cổ tay phải của cô, như thể sợ cô chạm vào.

Lục Nghiêu cũng tỉnh ngủ, cúi đầu nhìn cô.

Thẩm Lâm Hoan nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc, trong ánh mắt dò xét của anh, nhẹ giọng giải thích, “Em gặp ác mộng.”

Lục Nghiêu kéo cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi: “Em mơ thấy gì thế?” Cả đêm cô ngủ không yên, cọ tới cọ lui vào người anh.

“Em không nhớ rõ.” Thẩm Lâm Hoan cảm thấy trên người đổ mồ hôi, không muốn dính vào anh nên hơi dời đi chỗ khác.

Lục Nghiêu nhướng mày, có chút thất vọng vì cô trốn tránh, cô cũng không nói cho anh biết cái gì, vì vậy anh gấp gáp từ trên giường xuống, “Dậy thôi! Hôm nay anh cùng em ra ngoài.”

Hai người vẫn ở nhà tổ, Triệu Khanh Chi chuẩn bị quà lại mặt cho Lục Nghiêu, dặn dò khi gặp người lớn phải lễ phép.

Lục Nghiêu gật đầu liên tục, “Con biết rồi.”

Khi lên xe, tim Thẩm Lâm Hoan đập loạn xạ, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Cô nhìn Lục Nghiêu vài lần, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng nhíu mày, tiếp tục thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lục Nghiêu nói vài câu với cô, cô hơi lơ đễnh, trong đầu đều là người nhà họ Lục, họ tốt với cô, săn sóc cô, quan tâm cô, cô biết rằng đó là bởi vì cô là vợ của Lục Nghiêu.

Nhưng cô không hiểu tại sao.

Không hiểu tại sao họ tốt đến vậy.

Tim cô càng lúc càng đập nhanh, càng lúc càng cảm thấy tức ngực và khó thở.

Thậm chí trên trán còn chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, cô quay đầu nhìn Lục Nghiêu, “Tại sao anh đồng ý cưới em?”

Lục Nghiêu im lặng một lúc, hỏi ngược lại cô: “Em thấy sao?”

Thẩm Lâm Hoan không nói, cô tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Nhìn thấy cánh cổng quen thuộc của Thẩm gia, khu vườn được cắt tỉa cẩn thận trong biệt thự nhỏ, lúc này hoa hồng vẫn chưa nở. Trình Chi Lâm thích hoa hồng, khu vườn của bà có đầy hoa hồng, nhiều loại khác nhau, có chút không thích hợp để sinh trưởng ở nơi này, nhưng bà ấy không quan tâm, bà ấy muốn khu vườn của mình quanh năm chỉ toàn hoa hồng.

Nhịp tim của Thẩm Lâm Hoan rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Sau đó, cuối cùng cô phát hiện ra rằng mình sợ về nhà.

Nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào xương tủy, là một lời nguyền mà cô chạy trốn cả đời cũng không thể thoát khỏi.

Cô cảm thấy đầu óc mình ong ong, cố nén sự buồn nôn, cùng Lục Nghiêu bước vào nhà.

Người nhà họ Thẩm bước ra chào đón bọn họ, trên mặt là nụ cười hòa nhã và dáng vẻ thân thiết.

Tuy nhiên, Thẩm Lâm Hoan biết mặt đằng sau những bộ mặt này là nội tâm đang tính toán xem cắt thịt và uống máu Lục Nghiêu như thế nào.

Đến nơi đã là buổi trưa, đồ ăn đã chuẩn bị xong, hai người vào phòng ăn ngồi xuống, Lục Nghiêu muốn đút cho cô, cô nói: “Không cần đâu.”

Mẹ ở bên cạnh mỉm cười: “Nhìn xem A Nghiêu tốt với con như thế nào, con đừng có ương ngạnh, là con gái phải dịu dàng một chút.”

Ở Thẩm gia, chung quy Lục Nghiêu đã kiềm chế hơn rất nhiều, cô nói không cần, anh cũng không ép, chỉ thấy một người dùng tay trái khó ăn, cuối cùng cũng không ăn nữa, anh liền cảm thấy không vui.

Hôm nay cô lạnh nhạt hơn thường ngày.

Vì cơn ác mộng đêm qua?

Mơ thấy cái gì?

Lại mơ thấy ly hôn?

Lục Nghiêu mím môi, không yên lòng.

Trình Chi Lâm lải nhải bên cạnh, bắt đầu nói chuyện sinh con, “Nhân lúc còn trẻ, nên nhanh chóng có con. Hoan Hoan cũng thật là, mẹ đã sớm nói rồi, sau khi kết hôn phải chăm lo gia đình ở nhà, người nhà cần con kiếm mấy đồng tiền chắc? Xem bây giờ bị đau tay thành bộ dạng gì này, còn để A Nghiêu lo lắng chăm sóc nữa.”

Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu nhìn Trình Chi Lâm, ánh mắt lạnh như rắn độc, chính là loại sẽ xông lên cắn bạn bất thình lình nếu bạn không chuẩn bị.

Thẩm Lâm Hoan càng cảm thấy nhức đầu, cô không muốn nói lời cay độc trước mặt Lục Nghiêu, vì vậy cô lại cúi đầu xuống.

Nhưng Trình Chi Lâm bị ánh mắt u ám của cô làm cho sửng sốt, lập tức bị lửa giận bao phủ, buột miệng nói: “Sói mắt trắng.”

Lục Nghiêu đặt mạnh đũa xuống, nhíu mày.

Thẩm Bá Khiêm thấy Lục Nghiêu thay đổi cảm xúc, lập tức khiển trách Trình Chi Lâm, “Được rồi, con nó đã lớn, đừng nói nó nữa.”

Dứt lời liền nhìn Thẩm Lâm Hoan, “Mẹ con cũng chỉ muốn tốt cho con, phải lắng nghe cẩn thận.”

Thẩm Lâm Hoan im lặng, không nói lời nào.

Trình Chi Lâm càng tức giận, làm ầm lên, “Tôi không nói chuyện với ông! Còn không biết mở mồm, từ nhỏ đã dạy mày như thế nào, một chút lễ nghĩa trên dưới cũng không có.”

Thẩm Lâm Hoan không muốn quá cứng rắn khiến Lục Nghiêu chê cười, vì vậy cô thỏa hiệp, thấp giọng đáp: “Con biết rồi.”

Lục Nghiêu hít sâu hai lần, tự nhủ với bản thân rằng hôm nay không nên mất bình tĩnh, nhưng chung quy anh không nhịn được, nhìn Trịnh Chi Lâm rồi mỉa mai: “Mẹ mắng cô ấy trước mặt con, là vì không hài lòng với con sao?”

Xem anh chết rồi à!

Trình Chi Lâm cười trừ, xua tay ngay lập tức, “Sao có thể. Con không biết đâu, đứa nhỏ này từ nhỏ đã cáu kỉnh. Mẹ sợ nó chọc con tức giận…”

“Được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm đi!” Lục Nghiêu không muốn Thẩm Lâm Hoan nghe lại mấy lời này.

Lục Nghiêu cảm thấy Thẩm gia không chỉ bị thần kinh, mà còn rất ngu ngốc.

Nói con gái mình không tốt này nọ trước mặt người khác, thật mẹ kiếp không biết đầu óc nghĩ thế nào.

Vì thế một bữa ăn nhạt như nước ốc.

Vừa ăn tối xong, Thẩm Lâm Hoan chuẩn bị đưa Lục Nghiêu đi.

Thẩm Bá Cẩn muốn nói chuyện với Lục Nghiêu, ánh mắt ông ta ra hiệu cho Trình Chi Lâm dẫn Thẩm Lâm Hoan lên lầu.

Thẩm Lâm Hoan cố chấp đi tới kéo Lục Nghiêu, “Anh ấy còn có việc.”

Ngay từ khi bước vào cửa Thẩm Bá Cẩn đã nhận thấy khí lạnh trên người Thẩm Lâm Hoan, nó được bao bọc bởi sự căm thù và oán hận, vốn dĩ ông ta hi vọng Thẩm Lâm Hoan sẽ thổi gió bên gối thay ông ta với người Lục gia, gần đây hạng mục Núi Kim Minh hơi trắc trở, ông ta hoài nghi không biết có phải do quấy rối của Thẩm Lâm Hoan hay không.

Thẩm Bá Cẩn cau mày, nhìn vẻ mặt thờ ơ của Thẩm Lâm Hoan, đột nhiên mở miệng, “Vậy lần sau nói chuyện, nhưng Hoan Hoan à, không phải lúc trước cháu nhờ vả Vân Triều sao? Nhớ nói lời cảm ơn, đừng mất lịch sự.”

Tay Thẩm Lâm Hoan đang kéo Lục Nghiêu siết chặt, hình như cô cắn răng, quai hàm cực kì căng thẳng, cô chợt hít một hơi thật sâu rồi thốt ra một chữ: “Được.”

Thẩm Bá Cẩn cười cười, “Đi đi!”