Chương 44

Edit: Dollan

Thẩm Lâm Hoan vẫn nhớ rõ, đó là bữa tiệc dành riêng cho ngày Quốc Khánh, trong một ngôi trường như của họ, học sinh nào chẳng được bồi dưỡng nhiều năng khiếu từ khi còn nhỏ.

Muốn làm tiệc tối thật sự cũng nhẹ nhàng.

Ngay cả đăng ký còn có thể không được chọn.

Thẩm Lâm Hoan hồi đó nhảy rất giỏi, được thầy Lí có tuổi nghề dạy, thầy rất nóng tính và rất nghiêm khắc trong việc nhận học sinh, vì thế tất cả mọi người đều muốn nhìn xem học sinh duy nhất mà thầy nhận trong mấy năm gần đây rốt cuộc lợi hại như thế nào.

Nhưng Thẩm Lâm Hoan không muốn tham gia. Cô không phải là học sinh đáng tự hào của giáo viên, không thể chấp nhận việc người khác yêu cầu cô tham gia biểu diễn trong bữa tiệc với danh nghĩa như vậy.

Quan trọng nhất, nỗi đau mà khiêu vũ mang lại cho cô lớn hơn nhiều so với sự thích thú, cô không có hứng thú với nó.

Mỗi khi tan học, ủy viên văn nghệ sẽ lại đến thuyết khách một lần.

Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không muốn.”

Dần dần, có người bắt đầu nói sau lưng cô: “Này, chảnh cái gì mà chảnh!”

“Quá kiêu căng.”

“Làm như học sinh xuất sắc thì giỏi lắm.”

Lần thuyết khách thứ bảy thứ tám, Lục Nghiêu từ bên ngoài lớp học trở về, gạt một nhóm người đang thuyết phục sang một bên, cười nói: “Sao, người không muốn nhảy cứ bắt người ta nhảy. Nếu không các cậu cân nhắc tôi đi, tôi còn muốn tham gia đấy.”

Anh vừa đi đánh bóng về, trên người vẫn còn lấm tấm nước sau khi rửa mặt, mặt trắng như ngọc, lông mày và tóc đen láy, trông anh rất ưa nhìn, nhóm con gái khó khăn chống đỡ, nói chuyện với anh, “Thật chứ?”

Lục Nghiêu chưa bao giờ tham gia tiệc tối văn nghệ, cũng không ai dám thuyết phục anh.

Dần dà, mọi người đều ngầm thừa nhận rằng Lục Nghiêu sẽ không tham dự mấy bữa tiệc kiểu này.

Lục Nghiêu nói “Ờ” một tiếng, “Hay là tôi nhảy nhé?” Dứt lời, anh nhìn Thẩm Lâm Hoan, “Nếu không chúng ta cùng khiêu vũ?”

Thẩm Lâm Hoan kinh ngạc nhìn anh, lông mày nhíu lại.

Lục Nghiêu cười cười, “Tôi đùa cậu thôi, trông cậu như bị dọa vậy, tôi sẽ không khiêu vũ, biểu diễn tảng đá lớn trên ngực là được rồi.”

Các cô gái khác đều cười, nhưng vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan lại nghiêm túc, trên đời này hầu như không có thứ gì có thể khiến cô cười, có người cho rằng Thẩm Lâm Hoan bị liệt cơ mặt.

Cuối cùng Lục Nghiêu lên sân khấu biểu diễn độc tấu piano.

Lúc ấy Thẩm Lâm Hoan ngồi dưới sân khấu, nhìn anh trong bộ vest đen, ánh đèn phủ đầy sân khấu, anh đang chơi bản piano Concerto No.2 của Rachmaninoff.

Nhiều người nói rằng họ không ngờ Lục Nghiêu chơi piano hay đến vậy.

Hơn nữa, anh thực sự rất đẹp trai, đặc biệt là cách ăn mặc, giống như một tiểu thiếu gia cao quý bước ra từ trong tranh.

Thật ra Lục Nghiêu rất tài giỏi, Lục gia tuy không nổi bật như bây giờ nhưng cũng rất hùng mạnh. Trong trường có nhiều người nể nang nhưng anh khá thân thiện, thoạt nhìn không ra con nhà quyền quý.

Con cháu của Lục gia rất có giáo dưỡng.

Khi đèn chùm trên sân khấu rơi xuống, mảnh kính vỡ tung tóe trên mặt đất, anh che tay bảo vệ đầu, trên cổ và tay đều là những vết trầy xước, anh biểu diễn trên sân khấu, đó là màn chào sân hoàn hảo mà lại xảy ra chuyện như vậy.

Vô số giáo viên cùng học sinh xông lên, Thẩm Lâm Hoan sững sờ tại chỗ ngồi, phản ứng đầu tiên trong đầu là: “Nếu mình đồng ý nhảy, cậu ấy sẽ không cần biểu diễn.”

Thật ra cô có thể mơ hồ cảm thấy Lục Nghiêu đồng ý biểu diễn chỉ để giải vây giúp cô.

Lục Nghiêu được đưa đến phòng y tế, tất cả các lãnh đạo trường nơm nớp lo sợ đi theo, mẹ của Lục Nghiêu đến trường, căn bản nghĩ đến một hồi gió tanh mưa máu, nhưng Lục gia không truy cứu, chỉ bắt buộc trường học phải chỉnh sửa an toàn tránh tai họa ngầm.

Toàn thân Lục Nghiêu chỉ có mấy vết thương nhỏ, không nghiêm trọng nhưng xử lý rất phiền phức, làn da trắng bệch, vết thương nhìn rất kinh ngạc, trong giờ học, động tác làm bài tập của Thẩm Lâm Hoan nhẹ hơn bình thường, sợ chạm phải anh.

Mấy ngày nay, tâm trạng Thẩm Lâm Hoan phức tạp.

Cảm xúc không thể giải thích được, nhưng rất sâu sắc.

Cho nên nhiều năm sau, Thẩm Lâm Hoan vẫn nhớ rõ.

Chính là nỗi sợ hãi kéo dài, đến mức đã trở thành một tâm bệnh, cô không do dự quyên góp một tòa nhà.



Đáy mắt Lục Nghiêu cuồn cuộn cảm xúc, anh nhớ tới chuyện đó, chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, căn bản anh cũng không để tâm.

Tuy chấn động lòng người nhưng anh không bị thương nặng. Những vết thương nhỏ đó thậm chí không cần bôi thuốc, chỉ cần khử trùng và làm sạch các mảnh thủy tinh, sau đó đợi nó tự lành.

Thậm chí anh còn trêu chọc Thẩm Lâm Hoan, nói, “Nếu tôi có một vết sẹo, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đấy!”

Sau đó, anh hồi phục rất tốt, còn nói thêm: “Thật tiếc vì tôi không có sẹo.”

Lục Nghiêu không nhớ phản ứng của Thẩm Lâm Hoan lúc đó là gì.

Là một người bạn cùng bàn, dường như cô chỉ lịch sự quan tâm một câu, những thứ khác sẽ không đáp lại.

Chỉ là vào lúc này, Lục Nghiêu đột nhiên nhận được câu trả lời, “Em đau lòng cho anh sao?”

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu, “Vâng.”

Cô không phải người sống buông thả về cảm xúc, nhưng cô rất có khả năng kìm nén cảm xúc của mình, thậm chí đôi khi cô có thể tự lừa dối chính mình.

Lục Nghiêu kiềm chế khóe môi muốn nhếch lên điên cuồng, cắn vành tai của cô, ôm người vào lòng, giọng nói sung sướиɠ, “Nói lại lần nữa đi, em thế nào?”

Thẩm Lâm Hoan muốn trốn, hoàn toàn che giấu, không nhìn anh.

Nhưng không có cách nào trốn, Lục Nghiêu thậm chí còn cố ý kéo cô vào lòng để xem vẻ mặt của cô, “Thẩm Lâm Hoan, nhìn vào mắt anh này.”

Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng hơn sao, anh từng tự hỏi làm sao có người có dáng vẻ vừa vặn thế này.

Lục Nghiêu bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, toàn thân bắt đầu tê dại, từ sâu trong ánh mắt luôn lạnh nhạt ấy, anh nhìn ra tình cảm nồng nàn.

Dường như có một giọng nói trong tâm trí Lục Nghiêu: cô ấy thích mình.

Thẩm Lâm Hoan nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói: “Em thích anh.”

Hai âm thanh chồng lên nhau, kí©h thí©ɧ não bộ.

Thẩm Lâm Hoan vô cùng nghiêm túc nhìn anh, những tâm sự thầm kín cô chưa từng tiết lộ, tình yêu đè nặng đến khó thở, cuối cùng cũng nói ra.

Ngón tay cô cong lên chạm vào cánh tay anh, giây tiếp theo Lục Nghiêu áp tới, hôn cô mãnh liệt, chạm vào cô, chiếm hữu cô.

Nước càng ngày càng lạnh, nhưng Thẩm Lâm Hoan lại cảm thấy nóng, trán lấm tấm mồ hôi, Lục Nghiêu khẽ cười, “Nói thêm câu nữa cho anh nghe.”

Thẩm Lâm Hoan vốn cảm thấy ngượng ngùng, lúc này chỉ thấy anh thật quá đáng, cô che mặt, không hé răng, Lục Nghiêu đẩy tay cô ra, hôn lên mắt, lên mũi, cuối cùng hôn lên môi cô, nở nụ cười mơ hồ: “Anh cũng thích em.”

Khi họ ra khỏi phòng tắm, Lục Nghiêu quấn cô trong một chiếc khăn tắm lớn rồi bế cô vào phòng ngủ, anh lặng lẽ lau người cho cô, Thẩm Lâm Hoan nghĩ rằng đêm đã qua, nhưng vừa kéo chăn bông lên, Lục Nghiêu lại chui vào, anh sát lại gần, giống như vừa khám phá ra một đại lục mới, không ngừng tìm tòi nghiên cứu, “Em giấu kĩ đến vậy?”

Tưởng chừng như giấu vào rãnh Mariana, sâu đến mức không ai có thể nhìn thấy nó.

(Rãnh đại dương sâu nhất trái đất.)

Thẩm Lâm Hoan muốn đẩy anh ra, nhưng không đẩy nổi, cuối cùng đành phải kéo chăn kín mít, Lục Nghiêu cũng chui theo, anh thì thầm vào tai cô, “Em ngại à?”

Hai người bị trùm trong chăn, điều này thật sự rất kỳ quặc, Thẩm Lâm Hoan lại chui ra, nhưng Lục Nghiêu lại núp dưới chăn cắn vào xương quai xanh của cô.

Thẩm Lâm Hoan cả người cứng đờ, ngón tay vô thức đè lên đầu anh.

“Lục… Lục Nghiêu…”



Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ nhận được cuộc gọi từ người nào đó họ Lục vào sáng sớm.

Lục Nghiêu hỏi, “Tôi muốn tặng một tòa nhà cho trường tư Thịnh Hoài, sẽ được xây bên cạnh khán phòng, các cậu thấy thế nào?”

Giản Dư Thần đã nhiều năm không về trường, anh cũng không biết trường học bây giờ như thế nào, vì thế tùy tiện nói: “Ừ, rất tốt, Lục tổng thật sự rất nhàn hạ và lịch sự tao nhã.”

Thẩm Ngộ cũng nói: “Vậy thì quyên góp đi! Vấn đề lớn đấy.”

Đây là việc lớn, quan trọng là xây bên cạnh khán phòng, Lục Nghiêu tỏ vẻ rất kiềm chế khoe khoang, “Cậu biết khán phòng hình cầu được xây dựng mấy năm trước không? Vợ tôi quyên tặng đấy, vì tôi từng bị thương trên sân khấu.”

Giản Dư Thần suy tư một hồi, liền nhận ra đây không phải hỏi ý kiến

gì cả, căn bản anh ở đây là để khoe khoang, “Khoe em gái nhà cậu đó chứ mà khoe!”

Thẩm Ngộ trực tiếp cúp điện thoại, nhanh gọn nhẹ.

Quay đầu than thở với ai đó, “Vãi thật, đường đường là tổng giám đốc, chỉ vì một tòa nhà, thực sự là quá đủ.”

Sau đó vô cùng đau đớn, “Tại sao, tại sao Thẩm Lâm Hoan lại thích anh ấy, đuôi không chỉ vểnh lên trời mà còn sắp lao ra ngoài vũ trụ luôn rồi.”

Thẩm Lâm Hoan và Kỳ Thừa đã hẹn nhau ăn tối, trong lúc họ đang ăn, Thập Nhị đã nhắc cô kiểm tra vòng bạn bè ba lần.

Thẩm Lâm Hoan hầu như không xem vòng bạn bè, vừa nhìn thoáng qua đã hết cả hồn.

Toàn bộ màn hình là muôn kiểu chia sẻ về khán phòng đó, một số là bạn bè của Lục Nghiêu, ngay cả người của Lục gia cũng góp vui tưng bừng.

[icon mặt cười] [hình ảnh]

Khán phòng này đẹp quá! [hình ảnh]

Là cái này phải không? [hình ảnh]

Thói đời gì đây. [hình ảnh]

Thật mẹ nó quá đáng. [hình ảnh]



Thẩm Lâm Hoan: “…”

Kỳ Thừa vẫn đang thảo luận với cô: “Tôi nghĩ Bác Thịnh rất khó tạo được thành tựu trong ngành khách sạn. Tốt hơn hết là chúng ta nên kiên trì kinh doanh riêng và dấn thân vào lĩnh vực bất động sản.” Bác Thịnh cũng là một doanh nghiệp đa ngành, rất phức tạp, khi Thẩm Bá Cẩn còn nắm quyền có thể gây sức ép, thoạt nhìn sục sôi ngất trời nhưng thực ra chỉ là một cái vỏ rỗng, chặt đầu cá vá đầu tôm, làm báo cáo tài chính giả hàng năm, nhiệm vụ cấp thiết nhất lúc này là phải có định hướng rõ ràng mới có thể phát triển.

Bất động sản là sân nhà của Phong Thần, rất khó để Bác Thịnh đuổi kịp Phong Thần, thậm chí ngang tài ngang sức cũng không được, Thẩm Lâm Hoan đặt điện thoại di động xuống rồi nhíu mày, “Trước tiên cứ khôi phục lại công ty. Không phải phòng nghiên cứu có chút tiến triển sao, có thể tập trung vào đó, không chừng sẽ có bước đột phá.” Cho dù đối thủ là Phong Thần, cô vẫn luôn không thích bị người khác khuất phục.

Hai người nói chuyện một hồi, Kỳ Thừa thấy cô không ngừng nhìn điện thoại liền cười hỏi: “Thẩm đổng có chuyện quan trọng sao?”

Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan không có biểu tình gì lớn, “Không có việc gì, chuyện riêng thôi.”

Kỳ Thừa mỉm cười, trò chuyện với Thẩm Lâm Hoan thật sự rất áp lực, ánh mắt cô đảo qua như có thể nhìn thấu lòng người.

Khiến người ta không thể che giấu, không rét mà run.

Kỳ Thừa nói, “Tôi nghĩ ngài làm trợ lý ở Phong Thần thật đúng là có tài mà không thể phát huy, ngài trở về Bác Thịnh chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn.”

Thẩm Lâm Hoan nâng mắt liếc anh ta một cái, “Cảm ơn, anh chỉ cần làm việc mạnh tay là được, không cần lo lắng chuyện khác.”

Kỳ Thừa sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, “Xin lỗi, là tôi lắm miệng.”

Thẩm Lâm Hoan đứng lên, “Tôi còn có chuyện phải làm, đi trước đây.”

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Thẩm Lâm Hoan lại cúi đầu xem điện thoại.

Thập Nhị đăng đủ thứ biểu tượng cảm xúc cười haha cho cô trên WeChat, [Anh Thập Nhất của em chán quá, em không chịu được.]

[Chị biết không, ngay cả anh họ của em ở Canada cũng biết chị đã quyên tặng một tòa nhà vì anh Thập Nhất, sau đó anh ấy tặng một sân vận động bên cạnh khán phòng. Người ta nói rằng tổng thể chẳng liên quan.]

Lục Nghiêu không thể tách rời Thẩm Lâm Hoan.

Thẩm Lâm Hoan đỡ trán, gửi tin nhắn cho Lục Nghiêu, [Anh… kiềm chế chút.]

Lục Nghiêu gửi voice chat, trong giọng nói là niềm vui không thể che giấu được, nhưng lại giận dỗi cô, [Không phải nói anh đi cùng em sao, em không nói một lời đã bỏ chạy.] Anh không thích Thẩm Lâm Hoan đi gặp Kỳ Thừa một mình.

Thẩm Lâm Hoan dứt khoát gọi lại nói: “Lúc em đi anh còn chưa tỉnh ngủ đâu!”

Lục Nghiêu: “…”

Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh thuật lại: “Đêm qua anh gần như không ngủ, em sẽ không đánh thức anh.” Hơn nữa cô gây ra tiếng động lớn như vậy mà anh còn không tỉnh.

Sự vui vẻ của Lục Nghiêu biến mất trong nháy mắt, “… Đêm qua em cũng không ngủ nhiều.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Lục Nghiêu khẽ nói: “Em đang ám chỉ rằng anh không được?”

Thẩm Lâm Hoan cúp điện thoại của anh, tài xế vừa lái xe tới, mở cửa ghế sau, Thẩm Lâm Hoan ngồi vào, sờ sờ mặt mình, trong lòng lập tức nóng lên.

Cô mím môi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Đầu bên kia điện thoại, Lục Nghiêu vò đầu bứt tóc, yên lặng nhẩm thời gian, “Hẳn là… vẫn được mà!”

Mẹ kiếp! Sao cô dậy sớm hơn anh.