Chương 9: Trèo ban công (1)

Không ngủ được.

Trương Thỉ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vài lần vẫn không có cách nào bình tĩnh tâm tình đang loạn lúc này của mình. Rơi vào đường cùng, anh đành phải khoác một lớp áo khoác mỏng, đi xuống lầu hóng gió trong sân để bình tĩnh.

Tiểu khu vào ban đêm cực kỳ yên tĩnh, đèn trong sân, đèn đường, ánh trăng hòa vào nhau tạo ra ánh sáng nhu hòa. Anh đi đến ghế bập bênh ở bên cạnh, lười biếng ngồi dựa lên trên đệm, ôm gối ôm, ghế bập bênh đung đưa qua lại, anh nhìn chằm chằm bầu trời đêm đến phát ngốc.

Bầu trời quá sáng, không thấy một ngôi sao nào.

Anh liếc mắt nhìn về hướng phòng của Điền Tâm, đột nhiên phát hiện đèn trong phòng cô còn đang sáng.

Giờ này còn chưa ngủ à? Có phải vẫn còn đang giải đề hay không?

Hay là ngủ rồi mà quên tắt đèn?

Nhưng một bóng dáng chợt xẹt qua sau tấm màn đã nói cho anh biết đáp án, Điền Tâm cũng chưa ngủ.

Vì thế cuối cùng là làm lành hay là không làm lành?

Có nên trực tiếp đi hỏi cô ấy hay không?

Nếu người ta chưa từng có ý nghĩ này, ngày mai, sau này tất cả lại

quay về điểm bắt đầu...

Gió lạnh ban đêm không hề khiến tâm tình bực bội của Trương Thỉ trở nên bình tĩnh, mà ngược lại, ghế bập bênh lắc lư càng làm cho trái tim anh thêm loạn.

Càng nghĩ càng khó chịu. Nhưng không phải bực Điền Tâm, mà là bực chính mình.

Hai năm trước chỉ biết trốn tránh, chỉ biết bị động chấp nhận. Cho dù là lần trước hay lần này đều là Điền Tâm chủ động đứng ra đầu tiên.

Vốn nghĩ qua một khoảng thời gian là hai người có thể trở lại như lúc ban đầu, nhưng không ngờ lại kéo dài đến tận 2 năm.

Nếu không phải lần này Điền Tâm một lần nữa chủ động, có phải hai người mãi mãi là người xa lạ như vậy hay không?

Trương Thỉ, làm đàn ông đi! Lời xin lỗi nên nói trực tiếp vào 2 năm trước đến bây giờ còn chưa mở miệng đâu! Bây giờ lại có bậc thang tốt như vậy, chính mày còn sợ hãi rụt rè cái gì nữa!

Nghĩ đến đây, anh đột nhiên nhảy từ trên ghế bập bênh xuống, động tác quá mạnh làm cho ghế bập bênh lung lay về sau một chút, "bốp!" Đánh vào đầu gối đang cong của anh.

Nhất thời không để ý tới nên thiếu niên bị đâm vào mà "á" một tiếng trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, đầu gối vừa dịp đáp lên trên mặt đá xanh, đau đến nỗi anh quỳ nửa ngày mới miễn cưỡng đứng lên được.

Đứng yên để đau đớn dịu đi một ít, anh theo ánh trăng và đèn lờ mờ trong sân, vụиɠ ŧяộʍ đi về phía sau sân.

Quan hệ hai nhà rất tốt, ở sân sau có làm riêng một cái cửa để thuận tiện cho bạn nhỏ hai nhà qua lại.

Trước kia cửa này chưa bao giờ khóa, bây giờ không biết có còn giống vậy hay không.

Trương Thỉ đi tới trước cửa, định thử nhẹ đẩy, cửa mở.

Rất tốt.

Hôm nay nhất định phải nói rõ ràng.

Phòng Điền Tâm ở tầng hai biệt thự, bên ngoài là ban công, bên trong là cửa sổ sát đất. Cửa sổ sát đất không kéo rèm che, ánh đèn trong phòng xuyên qua tấm màn, mờ ảo chiếu lên cỏ trên mặt đất.

Anh quan sát địa thế xung quanh, nương theo cây lớn bên ngoài ban công của Điền Tâm, thành thạo leo lên ban công ngoài phòng Điền Tâm, hai tay dùng sức, chân vừa nhấc lên đã nhẹ nhàng dừng ở trên ban công.

Quá nhẹ nhàng, Trương Thỉ nghĩ thầm.

Lúc này Điền Tâm vừa mới tắm xong, cô đang ngồi ở trước bàn trang điểm lau nước rồi xoa kem dưỡng da.

Đột nhiên cô nghe thấy bên ngoài ban công có tiếng động khác lạ.

Thấy mình còn chưa khóa cửa sổ sát đất, trong lòng thiếu nữ có chút hoảng sợ, nhưng vẫn nhịn không được an ủi chính mình, có lẽ chỉ là tiếng gió bên ngoài quá lớn thôi.

Nhưng cơ thể vẫn không khống chế được mà chậm rãi đứng dậy, đi đến bên bàn sách sờ soạng cầm cây gậy bóng chày, hai tay nắm chặt lấy cây gậy, tránh ở phía sau bức màn, tạo thành trần địa sẵn sàng đón quân địch.

Quả nhiên.

Bên ngoài có người.

Gương trang điểm vừa vặn phản chiếu tình huống bên ngoài ban công, là một người đàn ông có thân hình cao lớn. Nhưng khoảng cách quá xa, nhìn không rõ mặt.

Đến gần.

Anh mở cửa.

Khi người đàn ông kéo cửa sổ sát đất ra, trong nháy mắt khi cả người đi vào, Điền Tâm bật dậy, giơ gậy bóng chày mạnh mẽ đập lên trên lưng người đàn ông.

"Tớ nói này Điền Tâm, ý thức an toàn của cậu cũng quá kém..." Trương Thỉ kéo cửa sổ ra, lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị trận đòn gậy công kích đánh cho ngây ngốc: "Ê! Ui da! Ui da! Đừng đánh! Ui!"

Sau khi bị đánh gần mười mấy cái, anh cúi cùng cũng hoàn hồn, tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay Điền Tâm.

"Điền Tâm! Là tớ!" Nhìn thiếu nữ nhắm nghiền hai mắt, sợ đến mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cô vẫn không nhận ra là anh, liều mạng muốn giãy giụa. Anh không nhịn được nhấc người dậy, lay lay vài cái, muốn cô tỉnh táo thoát khỏi kinh hoàng: "Là tớ! Trương Thỉ!"

"... Trương Thỉ?" Cuối cùng cũng nghe rõ giọng của Trương Thỉ, Điền Tâm nơm nớp lo sợ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của thiếu niên bèn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó lửa giận lại dâng lên trong lòng một lần nữa, cô không nhịn được mà dùng một chân đá về phía đầu gối của anh: "Cậu làm tớ sợ muốn chết! Khuya khoắt mà cậu còn đến đây làm gì!"

"Á!" Không nghĩ đến còn có chiêu thức ấy, vết thương của Trương Thỉ càng chồng chất, đau đến nỗi buông Điền Tâm ra, xoa đầu gối của mình, nhưng càng xoa càng đau, đôi mắt bắt đầu chảy nước mắt sinh lý.

Điền Tâm không nghĩ đến một chân của mình lại trực tiếp đá người ta khóc, vội vàng đỡ Trương Thỉ đến ngồi lên giường, lắp bắp nói: "Cậu... Tớ... Haiz..." Lời nói ra lộn xộn, vì vậy dứt khoát nâng tay lau nước mắt cho Trương Thỉ.

Trương Thỉ dịu một chút, đau đớn cũng từ từ qua đi, nhìn khuôn mặt tự trách và lo lắng của thiếu nữ, lại cảm nhận được đôi tay mềm mại

của thiếu nữ ở trên mặt anh cẩn thận vuốt ve, anh giơ tay nhẹ nhàng sờ tóc cô, mỉm cười nói: "Tớ không sao."

Nhìn đôi mắt dịu dàng của thiếu niên, cảm xúc của Điền Tâm cũng chầm chậm bình tĩnh trở lại.

Sau đó mới nhớ đến chuyện tính sổ, người này nửa đêm còn trèo qua ban công rốt cuộc muốn làm gì.

"Cậu..."

"Tớ..."

Không ngờ hai người lại mở miệng cùng lúc.

Nhớ đến tất cả mọi chuyện không đâu vào đâu xảy ra vào hôm nay, Điền Tâm không nhịn được nở nụ cười: "Cậu nói trước đi."

Trương Thỉ nhẹ nhàng cầm tay Điền Tâm, đôi mắt đen như mực ướŧ áŧ, giống như nai con.

"Tớ có lời muốn nói với cậu."