Chương 8: Máu

"Mưa tầm tã" là ba từ đúng nhất để nói về thời tiết hiện giờ. Bầu trời xám xịt, âm u đến phát hờn. Mưa trút xuống xối xả, sấm chớp đì đùng thật đáng sợ.

Bên trong hành lang bệnh viện, có tiếng bước chân, có lẽ là một cô gái xinh đẹp chăng? Bởi.. bóng của cô được phản lại trên nền đất rất đẹp, mái tóc dài thướt tha nhưng dáng đi có vẻ vội vã.

Cô chợt dừng chân trước phòng của bác sĩ Lâm.

"Cộc, cộc"

- Ai thế?

- Là em! Bảo Anh!

- Em vào đi!

"Cạch"

Cánh cửa hé mở, nụ cười bí ẩn của ai kia truyền đến đôi mắt đen dưới làn mi cong.

- Anh yêu! Em nhớ anh chết mất!

Bảo Anh ngã người xuống vòng tay lớn của bác sĩ Lâm nũng nịu.

- Anh cũng nhớ em!

- Ưm~

- Có chuyện gì không mèo con?

- Em có xíu chuyện muốn nhờ anh!

- Nói anh nghe đi!

- Khải Phong...

- Lại là tên đó!

- Anh đừng gắt lên như thế! Em bên anh ta chỉ là để kiếm ít tiền.. còn anh, mới đích thực là người yêu của em!

Bác sĩ Lâm nhíu mày.

- Nhưng thời gian em bên cạnh anh ta còn nhiều hơn cả anh!

- Tại anh luôn bận công việc mà! Còn nữa... hôm nay Khải Phong cũng chia tay em rồi!

- Ồ.. vậy thì tốt cho anh rồi!

- Anh nói.. vị hôn thê của anh ta cần được truyền máu phải không?

- Ừ! Chấn thương đầu nên mất khá nhiều máu! Nhưng chẳng phải em cũng ngăn không cho anh nói với Khải Phong sao?

- Ừm.. ngày mai anh hãy đến nói sự thật với Khải Phong!

- Hả?!

- Anh im lặng xíu đi! Khải Phong nhất định sẽ hiến máu cho cô ta, anh Phong và con nhỏ đó đều là nhóm máu O, em đã tìm hiểu rồi.. vì thế anh hãy nói điều ngược lại.. Khải Phong không cùng nhóm máu với Hàn Mi!

- Em làm thế để được gì? Mất máu mà không được truyền thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, để cô gái kia chết dần chết mòn mà chúng ta không phải tốn công, như vậy tiện hơn chứ!

- Em chưa nói hết mà.. Khải Phong sẽ đi tìm máu cho cô ta.. cùng lúc đó, anh hãy lấy xe và.. đâm chết anh ta! Còn em, nhân cơ hội Khải Phong vắng mặt.. em sẽ gϊếŧ Hàn Mi!

Bác sĩ Lâm tím mặt, lắp bắp.

- E... em muốn gϊếŧ người sao?

- Đúng! Hàn Mi đã cướp anh ấy khỏi em, còn Khải Phong thì lại không chung thủy với em! Em muốn gϊếŧ tất cả! Anh... giúp em đi!

- Nhưng.. anh sợ đi tù lắm!

- Chuyện này chỉ có 2 ta biết! Không ai nói thì làm sao bị bắt?

- Nhưng khi anh lấy xe đâm chết Khải Phong, nhỡ có người lôi anh xuống xe thì sao? Nhỡ anh không trốn được thì sao?

- Sẽ không sao cả! Em đã thuê một thằng nhóc.. nếu anh bị bắt, nó sẽ đứng ra nhận tội!

- Anh vẫn không an tâm!

- Không an tâm gì cơ chứ! Sẽ ổn mà, giúp em đi!

- Nhưng làm vậy... anh sẽ được gì?

Không cần chừ, Bảo Anh nhếch miệng cười.

- Được em! Đêm nay... em sẽ ngủ với anh, chịu không?

Bác sĩ Lâm lúng túng.

- Được..

- Sao trông anh lúng túng thế? Bình tĩnh đi mà..

Nói rồi Bảo Anh hôn nhẹ lên môi Lâm, đẩy anh ngã xuống giường bệnh rồi mở cúc áo anh ta...