Chương 5.2: Dỗ cô ngủ

Dưới lầu hai người đứng ở sảnh còn đang khắc khẩu, thật ra trong lòng lại lo lắng muốn chết.

Mà trên lầu, Lệ Sơ Sơ nằm trên sàn nhà đang khóc lớn.

Hiện tại, cô đã không còn sự sủng ái của ba mẹ, ngay cả khi bị ủy khuất cũng không thể trả thù, hiện tại cô ngoại trừ khóc hoàn toàn không biết phải làm sao.

Sau khi đèn trong phòng bật sáng, cô mới thu liễm một chút, vốn tưởng rằng là mẹ lên đây.

Nhưng nhìn thấy người tiến vào là Cố Vũ Duyên, cô ôm cẳng chân của mình trực tiếp quay người lại, đưa lưng về phía anh.

“Nằm trên mặt đất làmgì?” Trong lúc Cố Vũ Duyên hỏi chuyện, anh mở hành lý ra, đem toàn bộ quần áo bên trong lấy ra, từng cái từng cái một bỏ vào tủ quần áo.

“Anh cút ngay đi.” Khi Lệ Sơ Sơ nói chuyện, cô cố nén nước mắt, sau đó bò dậy từ trên mặt đất.

Cô đứng dậy ngồi trên giường, ánh mắt dừng trên cẳng chân.

Hai chân không chỉ bủn rủn, cẳng chân còn có vết bầm tím rất lớn.

Lệ Sơ Sơ chỉ có thể nhẹ nhàng thổi thổi.

Hiện giờ không ai đau lòng cho cô, cô chỉ có thể tự mình đau lòng cho mình.

Tuy nhiên, nhất cử nhất động của cô hoàn toàn bị người đàn ông thu vào đáy mắt, anh hơi nhíu mày, sau khi cất hết toàn bộ quần áo vào tủ, đi đến tủ đựng đồ bên cạnh lấy ra một lọ thuốc, rồi đi tới trước người Lệ Sơ Sơ.

Lệ Sơ Sơ còn đang thổi vết bầm, cho đến khi người đàn ông ngồi xổm trước chân cô, mở nước thuốc ra, muốn giúp cô bôi thuốc.

Cô quyết đoán dùng một chân đá lên ngực anh, “Hiện tại ba mẹ tôi đều giúp anh nói chuyện, anh vừa lòng rồi chứ? Hiện tại bọn hộ đều hướng về anh, anh… Ô ô ô…”

Lệ Sơ Sơ không thể nói thêm gì nữa, trong lòng chỉ có sự ủy khuất.

Một đá này của cô hoàn toàn không khiến Cố Vũ Duyên nhúc nhích nửa phần nửa hào, anh tiếp tục làm động tác trên tay giúp cô bôi thuốc.

Anh lạnh nhạt hỏi cô, “Lần này lại là ngã ở đâu?”

“Tôi mới không nói cho anh biết, anh tránh ra.”

Vừa dứt lời, Lệ Sơ Sơ liền nhìn thấy Cố Vũ Duyên thật sự làm ra cử động như muốn rời đi, lúc này, anh vẫn chưa thể đi.

Lệ Sơ Sơ lập tức sốt ruột, “Vừa rồi lúc lên cầu thang, bị va vào bậc thang.”

Hai người đều không nói chuyện, Lệ Sơ Sơ cũng không khóc.

Có thể nói, đời này của cô cũng chưa chảy nhiều nước mắt giống như mấy ngày nay, nghĩ vậy một loạt chuyện phát sinh mấy ngày nay, sống mũi lại cay cay.

Đợi Cố Vũ Duyên bôi thuốc xong, Lệ Sơ Sơ cúi đầu, nhỏ giọng phát ra âm thanh, “Giúp tôi tắm rửa.”

“Không phải mới vừa tắm rồi sao?”

Lệ Sơ Sơ có thể nghe ra trong lời nói của Cố Vũ Duyên có chút không kiên nhẫn, phải biết rằng trước kia, mỗi lần cô tắm rửa đều là anh giúp cô tắm, bất luận cô ra lệnh cho anh làm gì, từ trước đến nay anh đều không oán không hận, chỗ nào nghe được giọng nói không kiên nhẫn của anh.

Lệ Sơ Sơ luống cuống xoa bóp tay, cô nghĩ nghĩ vẫn là nói ra, “Thân thể bị anh làm dơ… Còn phải đi tắm rửa…”

Trong lòng cảm thấy quái quái, nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vũ Duyên, rõ ràng, cô có thể cảm nhận được sắc mặt Cố Vũ Duyên âm trầm nhìn có vẻ là tức giận.

Người đàn ông nhấp chặt môi khẽ mở, “Lập tức đi ngủ.”

Trong lòng Lệ Sơ Sơ không thể ngăn được mà run lên, “Không.” Cố Vũ Duyên đây là đang ra lệnh cho mình sao?

Lệ Sơ Sơ quả thực không thể tin được, “Hiện tại tôi phải đi tắm, anh dẫn tôi đi.”

Giằng co, ai cũng không mở miệng trước.

Lệ Sơ Sơ lại không kiên nhẫn như thế, cô trực tiếp đứng lên, sau đó muốn đi vào phòng tắm.

Còn chưa đi, Cố Vũ Duyên đã giữ lại cô, “Em đây là ghét bỏ tôi?”

“Đúng. Chính là ghét bỏ anh.” Lệ Sơ Sơ mới vừa nói xong, cô đã bị kéo vào trong lòng ngực người đàn ông, rồi sau đó, đôi môi đã bị lấp kín.

Cô bị hôn đến đầu óc choáng váng, sự kịch liệt phản kháng lúc đầu cũng biến thành xụi lơ vô lực, cả người đều ngã vào trong lòng Cố Vũ Duyên.

Cho đến khi tách ra, Lệ Sơ Sơ vẫn còn ngốc lăng.

Trực tiếp bị ôm lên trên giường, Cố Vũ Duyên nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành cô, “Ngày mai rồi tắm, hiện tại ngủ trước.”

Tựa hồ bởi vì một ngày mệt mỏi, Lệ Sơ Sơ bị dụ dỗ nhắm mắt lại liền ngủ mất.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~