Chương 1: Bị từ chối

"Mình thích cậu!"

Mỗi lần Mục Chanh nở nụ cười, bên má sẽ xuất hiện chiếc lúm đồng tiền đáng yêu, nàng thấp thỏm nhìn chàng trai trước mặt, hai tay chìa ra bức thư màu hồng bản thân đã dốc lòng chuẩn bị cả đêm.

Một tay chàng trai đang cầm quả bóng rổ, vừa bước ra khỏi sân bóng rổ, người đầy mồ hôi, cậu ta liếc nhìn bức thư, nói: "Ừm, nhưng tôi không thích."

Một câu từ chối rất rõ ràng.

Bàn tay Mục Chanh khựng giữa không trung, nụ cười đông cứng, nàng xịt keo hồi lâu.

Chẳng lẽ nàng thật sự bị từ chối sao? Rõ ràng lúc nào cậu ấy cũng ra hiệu ngầm với mình mà, tại sao kết quả lại thành thế này?

Hai tay chàng trai ném quả bóng rổ qua lại, vẻ mặt khinh thường: "Nói thật nè, khoảng thời gian tôi tiếp cận, mục đích chính là thông qua cậu để làm quen với Trọng Ánh Chi, bởi vì cậu ở cùng ký túc xá với cậu ấy mà..."

Nghe vậy, đôi môi của Mục Chanh mím chặt, lòng dâng lên ngọn lửa không tên: "Ba tháng nay, mỗi ngày cậu hỏi han ân cần tôi, chỉ là vì muốn tiếp cận Trọng Ánh Chi?"

Chàng trai nhún vai: "Mặc dù biết bây giờ mình có nói gì thì cậu cũng không tin, nhưng tôi đang rất vội, cậu thông cảm đi. Giúp tôi được không? Giúp tôi theo đuổi cậu ấy."

Đầu Mục Chanh hiện lên đầy dấu hỏi chấm.

Chàng trai vuốt ngược mái tóc ngắn của mình, mỉm cười, mong đợi nói: "Không phải cậu đã nói thích tôi sao, nếu thích tôi như vậy, cậu phải giúp đỡ tôi chứ."

Mục Chanh lạnh lùng nhìn cậu ta, hai tay buông thỏng bên hông chậm rãi siết chặt, nàng cố nén lửa giận trong lòng xuống: "Tôi không quen biết cậu ta, nên không giúp chuyện này được, cậu tìm nhầm người rồi."

Mục Chanh đang định xoay người rời đi, nhưng chàng trai lại vội túm tay nàng lại, nói: "Đừng mà, tôi phí quá trời thời gian cho cậu rồi, nếu cậu không chịu giúp đỡ, vậy tôi sẽ thua đó."

"Cậu thua?" Nàng tức giận đẩy cậu ta ra: "Cậu thua chỗ nào? Tôi có lợi dụng cậu tí gì không? Bộ cậu thấy tôi dễ bắt nạt lắm hả?"

Chàng trai bĩu môi: "Tôi chỉ muốn cậu giúp một chút thôi mà, đừng có quá đáng như vậy."

Mục Chanh cười gằn, lập tức vò nát bức thư tình màu hồng, ném vào thùng rác: "Giang Chính Chi, coi như tôi mù, bọn họ nói rất đúng, cậu là cặn bã."

Giang Chính Chi, một "Nhân vật" nổi tiếng trong trường đại học, đội trưởng đội bóng rổ, cao 1m9, đẹp trai ngời ngời.,

Nhưng cái nết của cậu ta lại không hoàn hảo như vẻ bề ngoài, cách mỗi ba ngày, cậu ta lại thay bạn gái một lần. Nghe danh là biết, trap boy chính hiệu.

Không phải Mục Chanh chưa từng nghe những tin đồn này, chỉ là não nàng như bị gì ấy, mắc kẹt trong thế giới của riêng mình, luôn cho rằng đó chỉ là tin đồn.

Nhưng bây giờ, hiện thực đã vả cho Mục Chanh một cú đau điếng.



"Bùm bùm bùm."

Bên tai vang lên tiếng nổi, hẳn là pháo hoa.

Mục Chanh vô thức bịt tai lại.

Bạn cùng phòng Tiêu Tiểu Lê cầm ống pháo hoa, nhảy múa hô to ăn mừng: "Chúc mừng chúa tể độc thân mười ngàn năm tuổi của chúng ta, hôm nay đã ôm được trai đẹp, vinh quang thoát ế."

Tiêu Tiểu Lê vội vàng chạy tới, tay ôm một con gấu, hét lớn: "Chúc mừng, chúc mừng đã thoát ê, hôm nay cậu phải mời tôi ăn cơm đó nha, bức thư tình kia đều do tôi chính miệng hướng dẫn cho cậu, cậu không thể thiếu tôi một bữa ăn tối được đâu."

Mục Chanh đẩy nàng ấy ra, vẻ mặt ảm đạm.

Tiêu Tiểu Lê cảm nhận được có gì đó không đúng: "Thái độ này của cậu là gì, đừng nói là bị từ chối rồi đó nha?"

Mục Chanh: "Không phải chuyện bị từ chối là rất bình thường sao?"