Chương 2: Trọng Ánh Chi

Tiêu Tiểu Lê trừng to đôi mắt, nàng ấy ngạc nhiên nói: "Giỡn hả má? Sao lại bị từ chối được? Cậu ta chu đáo thế mà, còn mời mấy người trong ký túc xá chúng ta ăn nữa... Chẳng lẽ, cậu ta ăn no rửng mỡ, ăn không ngồi rồi nên đi tán cậu chơi hả?"

Mục Chanh cười giễu: "Ăn no rửng mỡ thế thì sao không đi làm từ thiện tích đức cho đời, làm ba cái chuyện khỉ gió này mà được à."

Lúc này, một làn gió tươi mát thổi qua, không khí hòa lẫn với hương thơm của bạc hà.

Có người đi ngang qua bên cạnh, cô gái này cao khoảng 1m7, tóc màu nâu vàng dài đến thắt lưng, khuôn mặt như được tạc, đôi mắt xanh lam nhạt kia như tô thêm chút bí ẩn cho cô.

Tiêu Tiểu Lê vẫy vẫy tay chào cô: "Hê Lô, Ánh Chi."

Trọng Ánh Chi nghe thế thì liếc sang, đôi mắt không cảm xúc, cô vừa nhìn qua một cái, nhiệt độ xung quanh như đã giảm xuống vài độ.

Tiêu Tiểu Lê nuốt nước miếng, tự nhiên cảm thấy hối hận vì mình đã chào hỏi cô.

Trọng Ánh Chi thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Mục Chanh nheo mắt, tỏ vẻ đầy thù địch nhìn bóng lưng Trọng Ánh Chi: "Nhìn cậu ta kìa, chúng ta đã ở chung với người này hơn 2 năm rồi đấy, mỗi lần chào hỏi thì tỏ vẻ không care, cả ngày cứ hằm hằm cái bản mặt thối, nhìn là thấy ghét rồi."

Tiêu Tiểu Lê sững sốt: "Phiền gì má, mặc dù cậu ấy lạnh lùng, nhưng khuôn mặt xinh cmn đẹp, con lai tóc vàng mắt xanh, ôi cái mặt này mà không đi làm diễn viên thì phí vcl."

"Hừ, cái đồ nông cạn." Mục Chanh tức giận trừng mắt nhìn nàng ấy: "Đẹp thì có ích lợi quần què gì, có bẻ ra ăn được không? Chút phép lịch sự cơ bản cũng méo biết, tôi ghétt!"

Ngực Mục Chanh phập phồng lên xuống, nàng tức giận mắng mỏ không ngừng.

Cùng lúc đó, Trọng Ánh Chi quay người trở lại, vừa vặn nghe thấy tiếng mắng chửi của Mục Chanh.

Tiêu Tiểu Lê đẩy vai Mục Chanh, chớp mắt liên hồi, ra hiệu cho nàng.

Mục Chanh như không phát giác: "Mắt cậu bị chuột rút à?" Sao đây, thấy mình nói rất đúng phải không? Cậu ta chẳng xinh đẹp như khuôn mặt kia đâu, cái nết rất là coi thường chúng ta đấy...."

Mục Chanh liếc sang kế bên, lời tiếp theo như mắc kẹt trong cổ họng, bốn mắt nhìn Trọng Ánh Chi.

Không khí dường như muốn đóng băng.

Trọng Ánh Ci liếc nàng từ trên xuống dưới, đầu tóc rối tung, mặc quần yếm denim màu nâu rộng rãi, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, phong cách hoạt bát dễ thương, nhưng cái mỏ mắng chửi người khác thì lại đối lập với sự cute ấy.

Trọng Ánh Chi hừ lạnh, có chút khinh thường, không nói gì, lướt đi ngang qua nàng.

Mục Chanh cứng đờ tại chỗ, phải mất vài giây mới tỉnh hồn lại.

Vừa tỉnh hồn lại, nàng điên cuồng lắc lắc vai Tiểu Lê: "Lê ngốc, sao cậu thấy cậu ta mà không báo mình?"

Tiểu Lê bị lắc đến chóng mặt, bất lực nói: "Bộ cậu không thấy tôi nháy mắt đến mức muốn chuột rút hả?"

Mục Chanh ngừng lắc, cúi đầu, chán nản hỏi: "Giờ sao đây má, hối hận còn kịp không?"

Tiêu Tiểu Lê kiên quyết lắc đầu.

Mục Chanh đứng tại chỗ, điên cuồng gãi gãi đầu, lòng dâng lên một cảm giác thất bại sâu sắc.

Chuyện mình bị người ta từ chối lời tỏ tình có liên quan gì đến Trọng Ánh Chi đâu, nàng mù quáng tức gận, giận cá chém thớt lên người ta, nghĩ lại mà muốn đội chục cái quần...

Mục Chanh vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh, trèo lên giường, đắp chăn bông, dự định ngủ để bản thân bình tĩnh lại.

Trằn trọc, lúc nhớ đến biểu cảm hài hước của Giang Chính Chỉ, lúc lại nhớ đến ánh mắt khinh thường của Trọng Ánh Chi, sau khi nằm hơn nửa tiếng đồng hồ, nàng vẫn không thể ngủ được.

Mục Chanh mở mắt ra, thở dài một hơi.