Chương 3: Xuyên qua

Không ngờ, vừa mở mắt ra, nàng còn tưởng mình sinh ảo giác.

Khung cảnh trước mắt không còn là nơi ký túc xá quen thuộc, mà là một chỗ hoàn toàn xa lạ, chiếc đèn chùm thủy tinh treo trên đầu, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi xung quanh.

Mục Chanh muốn đứng dậy, muốn quay đầu nhìn ngó xung quanh, nhưng lại nhận ra, cơ thể mình không thể động đậy, huống chi là đứng dậy khỏi giường.

Toàn thân đau đớn, đau đến tận xương tủy, cơn đau như muốn bóp nghẹt hơi thở của nàng.

Các thiết bị y tế ở đầu giường phát ra âm thanh "Tít tít" rất lớn.

Sau đó, có người đẩy cửa vào, giọng vui mừng: "Tỉnh dậy rồi, tỉnh dậy rồi, cô Mục tỉnh rồi."

Mục Chanh thật sự rất muốn tìm hiểu tình hình bây giờ, nhưng vừa mở mắt ra, nàng lại cảm thấy mệt mỏi đến lạ.

Không thể chống chọi được nữa, nàng từ từ nhắm mắt lại, thế giới chìm vào bóng tối, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận xung quanh, nghe thấy âm thanh.

Nàng không biết trạng thái này kéo dài bao lâu, trong lúc đó, có người vạch mí mắt của Mục Chanh lên, rọi đèn pin vào, đó là một người đàn ông mặc áo khoác trắng.

Bên tai vang lên tiếng trò chuyện, một nam và một nữ đang đối thoại.

Giọng nói của người phụ nữ rất lạnh lùng, nhưng có phần quen thuộc: "Vết thương của cô ấy thế nào rồi?"

Nam bác sĩ: "Cô Mục bị ngã từ trên cao xuống, vết thương rất nghiêm trọng, cô ấy có thể tỉnh lại, đã là một phép màu rất lớn rồi, giám đốc Trọng không cần phải quá lo lắng, cô ấy đang hồi phục, sẽ sớm tỉnh lại."

Tiếng nói chuyện dừng lại, tiếng giày cao gót "Cộc cộc" dần dần tiến đến gần, giường hõm xuống một chút, có người đang ngồi ở mép giường.

Người phụ nữ nắm tay Mục Chanh, chậm rãi vuốt ve, như thể đang chạm vào một con búp bê sứ mong manh dễ vỡ, trân trọng và nâng niu vô cùng

Mu bàn tay ươn ướt, hình như là nước mắt? Người phụ nữ này đang khóc ư?

Mục Thành thầm đoán.

Nàng đột nhiên rất rất muốn mở mắt ra, nhìn người phụ nữ đang ngồi ở mép giường.

Nàng dùng tất cả sức lực còn lại, đôi mắt dần mở to.

Tầm nhìn chuyển từ mờ mờ sang rõ ràng.

Người ngồi ở mép giường lại là Trọng Ánh Chi!

Sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh sắc xảo, so với Trọng Ánh Chi trong ấn tượng, người trước mặt còn pha chút quyến rũ chín chắn của một người phụ nữ trưởng thành.

Người phụ nữ này là Trọng Ánh Chi, nhưng cô không hoàn toàn giống Trọng Ánh Chi, một người kiêu ngạo như thế sao có thể khóc vì mình chứ.

Nhưng người trước mặt thật sự đang khóc, đôi mắt xanh nhạt tràn đầy sự buồn bã, nước mắt lặng lẽ lăn dài, nhỏ giọt lên mu bàn tay Mục Chanh.

Vừa nhìn thấy hình ảnh này, nàng không khỏi thầm cảm thán một câu, người đẹp có khác, có khóc thì vẫn giống tiên giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Vất vả lắm mới mở mắt thành công, Mục Chanh gắng được ba bốn giây lại từ từ nhắm mắt lại.

"Tiểu Chanh, hứa với tôi, cậu phải sống sót đó." Giọng Trọng Ánh Chi nói nghẹn ngào nức nở, kèm theo chút cầu xin, hèn mọn đến lạ.

Đột nhiên, Mục Chanh mở bừng mắt ra, ngồi dậy khỏi giường, cơn đau biến mất, nàng lại trở về ký túc xá.

Nàng thở hổn hển, trán rịn ra lớp mồ hôi.

Tiêu Tiểu Lê đang gặm táo nghi ngờ liếc nhìn Mục Chanh: "Sao đấy, gặp ác mộng à?"

Mục Chanh lau mồ hôi trên trán, nói: "Mình mới có một giấc mơ, tuy là ác mộng nhưng nó lại không giống cơn ác mộng cho lắm, rõ ràng chỉ là một giấc mơ, nhưng tại sao mình lại đau đớn thế chứ?"

Đôi mắt Tiêu Tiểu Lê sáng rực lên: "Cậu mộng xuân đúng không?"

Mục Chanh trợn tròn mắt: "Đầu cậu trong sáng lên tý được không hả? Nghĩ sao tôi lại mộng xuân về Trọng Ánh Chi cơ chứ..."