Quyển 2 - Chương 2-2: Lễ Tình Nhân

Trang Diệu có tiếng là một người dễ hòa nhập* , thấy Hạ Niệm Sơ chỉ im lặng ăn trái cây bên cạnh, anh ta gọi cô tham gia trò chơi với mọi người.

nguyên tác*: Tự quen, theo thuật ngữ Internet, dùng để chỉ một kiểu người, kiểu người này khi gặp một người lạ sẽ cho người ta cảm giác giống như người quen nhiều năm, họ có thể bắt kịp bạn về bất kỳ chủ đề thảo luận nào, và thậm chí có thể biết sở thích của bạn.

Ngoại trừ những hoạt động trong ký túc xá ở trường đại học, Hạ Niệm Sơ chưa bao giờ tham gia trò chơi có nhiều người chơi, cô thực sự không biết phải đối phó như thế nào, nếu không, cô cũng đã không học biên tập tin tức để rồi cuối cùng lại vùi đầu mở một cửa hàng hoa. Rốt cuộc cô vẫn không có thói quen giao lưu với người khác, cô luôn cảm thấy càng nói nhiều sẽ càng dễ phạm sai lầm.

Đối mặt với lòng tốt của mọi người, tuy rằng Hạ Niệm Sơ rất vui nhưng cô lại không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ có thể cười tỏ ý mình không biết chơi. Trang Diệu có thể nhìn ra cô gái này hướng nội, anh ta cũng không ép buộc mà thay vào đó là khuấy động bầu không khí.

Bạn của Tống Tư đều là những cựu sinh viên hàng đầu khoa phát thanh của trường đại học A, giọng hát có người trong trẻo có người khỏe khoắn. Hạ Niệm Sơ nhìn họ chơi nhạc xung quanh bàn, trong đôi mắt to tròn của cô tràn đầy ngưỡng mộ.

Tống Tư chơi cùng họ một hồi sau đó ngồi sang một bên, đẩy đĩa trái cây về phía Hạ Niệm Sơ, anh nói vài câu rồi đi vào toilet.

Trang Diệu và Tống Tư là tình bạn cách mạng giường tầng trên tầng dưới, thấy Tống Tư tạm thời đi ra ngoài, nhất thời để Hạ Niệm Sơ bơ vơ, vì vậy anh ta chủ động ngồi lại đây nói chuyện với cô.

"Niệm Sơ học khoa nào ở trường đại học A vậy?"

"Tôi học khoa báo chí khóa 18."

"Thì ra là đàn em học rộng tài cao, bây giờ em đang làm việc ở đâu?"

Nói đến đây, Hạ Niệm Sơ vẫn còn có chút xấu hổ, cảm thấy học bốn năm kết quả lại là bản thân không phù hợp với chuyên ngành của mình, thật là lãng phí tiền của.

Trang Diệu cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Lúc trước vào đại học chọn chuyên ngành gì còn không phải là vì cái nghề, cơm no áo ấm, còn có phù hợp với chuyên ngành ban đầu của mình hay không cũng không quan trọng."

Những người khác cũng tiếp lời: "Đúng vậy, tự mình làm chủ dù sao cũng tốt hơn làm việc cho ông chủ. Ngủ đến khi tự tỉnh dậy thật sự rất sảng khoái!"

Mọi người có mặt ở đây đều có mỏ để thừa kế từ gia đình mình, nhưng khi nói về sự khiêm tốn, họ lại khá nghiêm túc. Hạ Niệm Sơ cũng không biết, chẳng qua là cô cảm thấy lời nói của mọi người đều có ý tốt, một chút khó xử trong lòng cô cũng vì vậy mà tiêu tan.

Vừa rồi có người nghe được chuyên ngành của Hạ Niệm Sơ, hứng thú lập tức quay trở lại: "Này, đúng rồi, không phải năm đó lão Tống cũng thích một cô gái khoa báo chí sao? Hình như cô ấy cũng học khóa 18."

Việc này Trang Diệu cũng có ấn tượng, nhưng từ trước đến nay Tống Tư làm việc luôn khiêm tốn, ngay cả anh ta cũng không biết rõ ràng chi tiết về đối phương, anh ta chỉ biết năm tốt nghiệp ấy Tống Tư vốn muốn tỏ tình với cô gái kia, nhưng không biết tại sao lại không có sau đó.

Mọi người đoán mò một hồi cũng không có manh mối, huống chi Hạ Niệm Sơ chỉ âm thầm theo đuổi phía sau Tống Tư.

Hạ Niệm Sơ vừa biết được Tống Tư có thể đã phải lòng một cô gái, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy hơi nặng nề. Cô biết tâm trạng như vậy là không tốt, cô cũng chưa bao giờ bày tỏ tâm ý của mình. Đương nhiên Tống Tư cũng có quyền tự do kết bạn, chỉ là yêu thầm như vậy từ trước đến nay đều có chút chua xót trong lòng.

Cảm xúc của Hạ Niệm Sơ dần dần chùng xuống, cô lại không muốn làm phiền hứng thú của người khác, nên mượn cớ đi toilet tạm thời đi ra ngoài bình ổn cảm xúc.

Khi cô quay lại, Tống Tư đã ngồi vào vị trí ban đầu, thấy cô đi vào, anh liền nhường chỗ, ý muốn để cô ngồi bên cạnh anh rất rõ ràng.

Hạ Niệm Sơ do dự trong nháy mắt, nhưng vẫn không tự chủ được mà tiến lại gần.

Tống Tư chính là ánh mặt trời mà cô hằng mong ước bấy lâu nay, chỉ cần một ánh mắt của anh, cô sẽ không chút do dự lao vào, như con thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa.