Chương 7-1

Ngày hôm sau là có kết quả kiểm tra. Thầy toán bước vào lớp với tâm trạng rất vui vẻ, giơ tay phải đang cầm bài lên và nói rằng một số bạn trong lớp làm rất tốt. Thầy rất hài lòng.

Sau đó thì đọc tên các bạn. Hạng một là Lý Bách Nhiên, 100 điểm.

Hạng hai là Từ Triết Phàm, 99 điểm.



Trước tiên thầy toán đọc tên 5 bạn điểm cao nhất, sau đó thì khen ngợi Từ Triết Phàm.

Từ Triết Phàm ở dưới nghe xong có chút chột dạ. Thật lòng mà nói, trước đây thành tích học tập của anh chỉ ở mức trung bình. Vì anh nhỏ hơn các bạn cùng lớp hai tuổi nên vẫn còn rất ham chơi, chỉ biết chơi mà không lo học. Sau đó, anh bắt đầu chăm chỉ học tập từ cấp hai. Khi đó, anh nghe mọi người nói thế giới bên ngoài rất tốt nên anh rất háo hức muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài. Mà lúc đó thi đậu cấp ba và học ở thành phố là con đường duy nhất để thoát khỏi vùng nông thôn. Vì mục đích này cho nên anh đã học tập rất chăm chỉ ở cấp hai và đến cuối cùng cũng may mắn đậu vào một trường cấp ba trong thành phố.

Sau ba năm cố gắng thì cuối cùng cũng được vào một trường đại học. Mặc dù trường đại học chỉ bình thường nhưng ít nhiều gì cũng khiến cha mẹ ở nông thôn rất hãnh diện. Mọi người đều nói nhà Từ sinh một cặp trai gái rất giỏi. Con gái thì làm giáo viên, con trai là sinh viên đại học.

Từ Triết Phàm nhớ lại những chuyện đó thì có chút tiếc nuối. Ngay lúc này, cánh tay bị ai đó kéo một cái. Anh quay đầu lại thì thấy Lý Bách Nhiên đang cau mày nhìn anh và nói: “Phát ngốc gì vậy? Thầy giáo bảo cậu lên lấy bài kìa!”

Từ Triết Phàm nghe thế thì vội vàng đứng dậy đi lên. Khi anh nhận bài kiểm tra thì thầy toán còn mỉm cười động viên anh, dặn dò anh sau này phải tiếp tục cố gắng.

Vài học sinh ngồi đằng trước quay lại nhìn Từ Triết Phàm với ánh mắt kỳ lạ. Lý Bách Nhiên là học sinh từ thành phố chuyển đến, thành tích cao là đúng rồi. Hơn nữa cậu còn ở trong những học sinh đứng đầu lớp nên tất nhiên là không có gì để bàn cãi. Nhưng Từ Triết Phàm bình thường thi chỉ được có 60 70 điểm thôi, sao lần này điểm lại cao như vậy.

Một số bạn thậm chí còn thầm nghĩ rằng liệu có phải Từ Triết Phàm gian lận khi thi không? Chép bài của Lý Bách Nhiên hoặc vân vân và mây mây…

Không thể trách bọn họ lại nghĩ như vậy. Bởi vì bình thường không thấy Từ Triết Phàm học hành chăm chỉ như vậy, ngay cả bài tập về nhà cũng không làm thì sao thành tích lại tăng nhanh như vậy được? Môn toán khó như vậy là được 99 điểm. Thật sự rất đáng nghi.

Từ Triết Phàm không chú ý đến điều này. Anh cúi đầu nhìn bài của mình và phát hiện ra rằng một điểm bị trừ là một câu hỏi trắc nghiệm rất đơn giản. Tất cả là do anh đọc đề không kỹ và hiểu sai ý của câu hỏi. Vì vậy, Từ Triết Phàm rất bình tĩnh cất bài kiểm tra vào ngăn bàn rồi bắt đầu nghe giảng.

Còn một người nữa lúc này cũng đang nghi ngờ. Lý Bách Nhiên vừa cầm bài kiểm tra vừa liếc nhìn Từ Triết Phàm bên cạnh, phát hiện tên này không có vẻ vui mừng lắm? Còn tỏ ra rất bình tĩnh nữa. Cậu lắc bài kiểm tra trong tay và bỏ nó vào ngăn bàn. Từ Triết Phàm có gian lận hay không thì anh là người biết rõ nhất. Bình thường tên nhóc này chỉ đạt đủ điểm yêu cầu thôi mà lần này điểm lại cao đến vậy, chỉ thấp hơn mình một điểm. Lý Bách Nhiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Đến giờ tan học, Lưu Quyền hào hứng đến vỗ vai Từ Triết Phàm và nói: “Tiểu Phàm, lần này em làm kiểm tra tốt vậy. Anh được có 80 điểm, thua xa em và Lý Bách Nhiên rồi.”

Từ Triết Phàm còn chưa kịp nói gì thì Lý Bách Nhiên đang nghịch bút bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Chắc là mèo mù đυ.ng phải chuột chết thôi.”

[Note: ‘Mèo mù đυ.ng phải chuột chết’ là một thành ngữ ẩn dụ cho sự may rủi. Nghĩa là: mèo bắt chuột giỏi nhưng mèo mù không bắt được chuột. Nó chỉ có thể bắt gặp những con chuột chết, mà nó không tự mình bắt được.]

Lưu Quyền phản bác nói: “Lý Bách Nhiên, cậu đừng nói vậy, điểm cao là do Tiểu Phàm cố gắng chăm chỉ học tập… Sao cậu có thể nói như trúng vé số vậy chứ?”

Lý Bách Nhiên hừ một tiếng rồi nói: “Chăm chỉ học tập chính là không làm bài tập về nhà đó sao? Thật là được mở mang tầm mắt.”

Lưu Quyền nghẹn lời, nhanh chóng cười đổi sang chủ đề khác nói: “À cái kia, tôi muốn đi vệ sinh, mấy cậu có đi chung không?”

Từ Triết Phàm lười tranh luận với cậu nên nhanh chóng đứng dậy nói muốn đi.

Lưu Quyền hỏi lại Lý Bách Nhiên. Cậu bĩu môi nói: “Tôi không đi đâu. Tôi không phải như đám con gái mà đi vệ sinh cũng đi chung…”

Lưu Quyền mặc kệ lời nói đó, trực tiếp kéo Lý Bách Nhiên đi chung. Cả ba người lủng lẳng đi về hướng nhà vệ sinh.

Khi đi vệ sinh, Lưu Quyền và Từ Triết Phàm ở gần nhau. Lưu Quyền thì thầm với Từ Triết Phàm: “Em đừng so đo với Lý Bách Nhiên. Em không biết chứ, cậu ấy với mỗi người một kiểu, bình thường cậu ấy chơi với anh không như vậy đâu. Hơn nữa, vườn trái cây của cha em là do cha anh nhờ cha cậu ấy, cha cậu ấy rất dễ nói chuyện. Cho nên là em hãy nhường nhịn cậu ấy chút…”