Chương 1-2

Đáng tiếc rằng anh đã sai rồi, sai quá sai rồi. Trên đời này căn bản không có cái gì là đánh mất nhau là không sống được. Vu Thành nói những lời đó chỉ là lời ngon tiếng ngọt thôi, chính anh là người ngu ngốc khi cứ tin tưởng như vậy.

Từ Triết Phàm ngẩn người cả ngày trên sô pha. Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, anh vội vàng đứng dậy đi vào phòng bếp. Sau đó kiễng chân lên mò mẫm trên nóc tủ lạnh, anh chạm được vào một cái hộp gỗ nghĩ thầm ‘May là cái này chưa bị Vu Thành phát hiện.’

Anh lấy chiếc hộp gỗ xuống, chiếc hộp chẳng biết là thời đại nào, từ thế hệ này sang thế hệ khác cho đến khi cuối cùng rơi vào tay của Từ Triết Phàm. Bề mặt gỗ đã có chút đen nhưng vẫn không làm tổn hại đến trình độ tinh tế của nó, chiếc hộp này cùng với đồ vật bên trong đều là di vật của mẹ để lại cho anh, trước khi mất mẹ nói, không có gì tốt để lại cho anh, vật này còn có thể có giá trị, nếu có thể thì sẽ truyền lại cho thế hệ sau...

Từ Triết Phàm dùng ngón tay vuốt ve rìa của chiếc hộp gỗ, nhìn một lúc lâu rồi nhẹ nhàng mở nó ra, sau đó thì anh nhìn chằm chằm vào nó. Hộp gỗ trống rỗng, sợi dây chuyền bên trong đã không cánh mà bay mất rồi. Anh đột nhiên nhớ lại những gì Vu Thành đã nói.

Vu Thành từng nói: “Tiểu Phàm, tôi đã tìm người hỏi thăm rồi, dây chuyền của em rất khó tìm được, còn giá trị hơn cả ngọc bích nên có thể bán được hơn hai triệu. Chúng ta bán nó đi, mua một ngôi nhà tốt hơn một chút, không phải em luôn muốn có một ngôi nhà thuộc về chúng ta sao? Điều này có thể tốt hơn nhiều so với bán mạng làm việc...”

Anh nhớ rằng anh đã từ chối và thay đổi vị trí cất dây chuyền. Từ Triết Phàm cầm một chiếc hộp gỗ một lúc rồi sau đó thì cảm thấy tay của mình đang run rẫy, anh vội vã cất hộp gỗ trong túi của mình rồi vội vã chạy ra khỏi cửa.

Bất kể thế nào thì anh cũng muốn tìm thấy dây chuyền của mẹ, đó là kỷ vật duy nhất mà mẹ để lại cho anh, chỉ cần có thể trả lại cho anh thì cho dù Vu Thành có bắt anh quỳ xuống làm bò làm ngựa là được, làm gì cũng được.

Vì vậy, anh điên cuồng tìm kiếm ở khắp mọi nơi để tìm Vu Thành, như bình thường thì anh ta sẽ đi đến các quán bar đồng tính và câu lạc bộ đêm, anh tìm kiếm ở khắp mọi nơi, cho đến khi trời tối mà vẫn không tìm thấy gì.

Từ Triết Phàm cảm thấy có chút tuyệt vọng lang thang ở ngã tư, bước chân nhẹ tênh như bước trên mây, tâm trí anh đang suy nghĩ "Vu Thành sẽ đi đâu? Anh ta sẽ đi đâu? Tình nhân của anh ta vẫn còn ở đây…" Anh nghĩ đến tình nhân của Vu Thành thì bất chợt đứng dậy.

Tình nhân đó, anh biết hắn vì đã từng vô tình nhìn thấy hai người đi với nhau và anh cũng biết người yêu của mình thường đến một nơi, một quán bar rất hẻo lánh. Đột nhiên, anh dường như đã tìm thấy hy vọng. Trên đường đi, Từ Triết Phàm không ngừng gọi vào số điện thoại của Vu Thành.

Khi anh đến quán bar, cậu đã bắt máy. Khoảnh khắc kết nối, anh nghĩ rằng mình sẽ lớn tiếng mắng chửi nhưng không, không chỉ mắng không ra mà giọng nói còn khàn khàn. Lúc lâu sau, anh mới thốt ra một câu nói:" Tiểu Thành, sợi dây chuyền đó đâu? Đó là món kỷ vật mà mẹ tôi đã để lại cho tôi …"

Phía đầu dây bên kia Vu Thành im lặng một lúc lâu thì mới mở miệng, giọng điệu dường như có chút hối lỗi, cậu nói: “Dây chuyền là do tôi cầm, Triết Phàm xin lỗi...” Từ Triết Phàm chỉ cảm thấy khóe mắt rất khô rát, anh nói: “Anh lấy đi làm sao không nói cho tôi biết?” Anh không cần phải nói xin lỗi với tôi, anh chỉ cần trả lại dây chuyền cho tôi thôi.”

Vu Thành có chút bối rối, nói: “Triết Phàm tôi bán dây chuyền rồi, em tha thứ cho tôi được không? Tôi thật sự không có cách nào khác, thật đấy. Mấy ngày trước, tôi mượn một tiền để làm ăn nhưng kết quả là mất trắng hết rồi. Những người cho vay tìm đến, mấy ngày kia vừa lúc em đi công tác không ở nhà, tôi sợ làm liên lụy em nên đa dọn ra ngoài. Họ nói nếu không trả tiền thì sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi sợ lắm, tôi tìm ra tiền tiết kiệm, nhưng bên trong lại không đủ, cho nên... Tôi đành phải lấy dây chuyền của em”

Từ Triết Phàm chỉ cảm thấy đầu ong ong ‘Bán? Đã bán rồi à? Anh cố gắng hỏi:"Anh... bán cho ai rồi?" Vu Thành nói: “Chỉ là một người trong quán bar. Triết Phàm, tôi không biết. Hắn một phẩy tay liền cho tôi hai triệu. Tuy rằng dây chuyền bán ít nhất có thể đáng giá ba triệu nhưng vì gấp nên rất khó để tìm người mua giàu có như vậy cho nên có thể trả hai triệu thật sự đã rất tốt rồi. Tôi đã dùng một triệu hai trăm vạn để trả nợ và bây giờ còn lại tám trăm vạn. Triết Phàm, số tiền này tôi không cần, tôi đều trả cho em, tám trăm vạn có thể mua nhà, không phải em luôn muốn mua nhà sao? Bây giờ cuối cùng cũng có thể thực hiện được mong muốn rồi, sau này tôi sẽ tìm một công việc tốt. Tôi cam đoan sẽ không bao giờ đi quán bar, không đi câu lạc bộ đêm. Chúng ta sẽ sống tốt đẹp cùng nhau. Tôi sẽ tốt với em, được không, Triết Phàm, Triết Phàm...”