Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »


Tôi vội kéo cửa phòng vệ sinh nữ, nhét hết toàn bộ những người có liên can vào bên trong, kể cả bản thân mình cũng cố gắng nhét vào, hết sức khó khăn mới có thể đóng cửa lại được, nhỏ giọng thỏa thuận nói: “Xin nhờ các vị, coi như không phát hiện ra tôi, có được không?”

Tôi dựa theo ánh mắt của bọn họ mà dò xét, đến cuối cùng xác định mình bại trận, liền thành thật thẳng thắn nói: “Tôi thừa nhận, con người tôi quả thật là có thù tất báo, nhớ trước đây anh ta chọn A Tàng trước mặt mọi người, thì tôi đã thề nhất định phải báo thù! Cho nên các vị nể mặt một chút, toàn bộ giải tán đi có được không.”

Bạch Mao Hồ Yêu cười nhe răng trắng sắc bén: “Bạn học Bạch Mễ, cô cứ nói kế hoạch của mình đi, có thể chúng tôi sẽ hỗ trợ được đấy.”

Tôi nhìn Bạch Mao Hồ Yêu cười hết sức thân mật như thế, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, nỗ lực cong môi trả lời: “Chỉ là muốn chuốc say anh ta, rồi đánh cho một trận thôi, chứ cũng không có gì.” Ông trời ạ, chỉ mong cách nói này có thể thể hiện được sự lương thiện của tôi, còn thực tế bản thân tôi muốn làm thế nào, thì lại là một chuyện khác.

Bạch Mao Hồ Yêu gian trá nhướng mày: “À? Chúng tôi hỗ trợ làm tay đấm chân đá vậy.”

Tôi vội lắc đầu, nhìn một lượt qua bốn con cua: “Các vị đại gia, các anh mau trở về đi.”

Đường Đỏ Tam Giác gầm nhẹ: “Lão tử muốn nghiền xương cốt nó thành tro!”

Thanh Cúc Lệ Chí nói: “Tuy rằng tôi không nhìn thấy, nhưng tôi không ngại nghe một chút náo nhiệt.”

Hắc Dực Miên Thần trầm giọng nói: “Tôi chỉ muốn hoạt động gân cốt.”

Bạch Mao Hồ Yêu tiếp: “Tôi muốn thay trời hành đạo!”

Tôi hít sâu một hơi, sửa sang lại bề ngoài, hào phóng khéo léo đẩy cửa buồng vệ sinh, lúc đi ra hành lang nhỏ hẹp còn phát hiện một cô gái mặc áo màu vàng ánh kim đang hít mây nhả khói, còn hung dữ trừng mắt liếc tôi một cái, bén nhọn xuất kích: “Con khốn! Nhìn cái gì mà nhìn? Coi chừng tao đào mắt mày ra đấy!”

Tôi hai mắt xoay chuyển, chân thành cười nói: “Thật là ngại quá, lâu rồi tôi chưa gặp được người hiện đại, cho nên mới nhìn chằm chằm cô.” Ngay sau đó hạnh phúc, vui mừng nói: “Cuối cùng cũng thành công xuyên trở về rồi!” Vừa quay đầu lại, kêu lên: “Các ông xã ơi, xuất hiện đi.” Sau đó trực tiếp đi ra ngoài.

Sau đó, Đường Đỏ Tam Giác ra tới, thấp giọng mắng: “Thế giới này thật rác rưởi!”

Hắc Dực Miên Thần trầm thấp nói: “Đã quên mang theo cây chiến đao của tôi rồi.”

Bạch Mao Hồ Yêu ôn hòa cười: “Tiểu nương tử, đợi vi phu với.”

Thanh Cúc Lệ Chí ra sau cùng, cảm thán nói: “Không thể tưởng tượng được, phương pháp xuyên qua thời không lại là đâm đầu vào tường. Thật là… thần kỳ…”

Trong khi cô gái kia trợn mắt há mồm nhìn chúng tôi lục tục đi ra khỏi toilet, rồi ngay sau khi cánh cửa kia đóng lại một phút, thì bên trong liền nghe ầm lên một tiếng vang lớn như động đất, kế đó là tiếng cô ta bén nhọn hét lên: “A…!!!” Vỡ đầu chảy máu, hôn mê bất tỉnh.

Ha ha…… tưởng rằng xuyên không là có thể mang về một số lượng mỹ nam cực phẩm như thế hay sao? Vậy còn phải xem đầu mình có đủ cứng hay không đã!

Ra khỏi toilet, tôi liền chia tay với bốn con cua, rồi đi vòng về chỗ Phương Hàng, tên Tô Son Trát Phấn kia cười hì hì đánh giá tôi, hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy? Không phải là…” Rồi lại quay ngược lại đem nửa câu sau nói với Phương Hàng, cười dâʍ đãиɠ: “Phương công tử, xem ra cậu sắp vượt đèn đỏ.”

Phương Hàng đẩy một ly rượu lớn về phía anh ta: “Đừng vui đùa quá trớn như vậy.”

Tô Son Trát Phấn cười hắc hắc, chụp lấy ly rượu: “Mọi người đều là người hiện đại, nếu đã đến chơi cùng một chỗ, thì sao phải tuân thủ nhiều nguyên tắc như vậy?”

Nói xong liền đẩy một ly rượu đến trước mặt tôi: “Cô em, nếu đã đi theo Phương công tử lăn lộn, thì cần phải thoải mái một chút. Đây, uống một ly đi.”

Tôi quét mắt nhìn chất lỏng đỏ như máu trong ly kia, ra vẻ đơn thuần ngây thơ: “Em không thích màu này, em muốn đổi màu xanh lá.”

Trò khỉ này, trên bàn vẫn còn dính một chút bột màu trắng, anh tưởng tôi là đồ ngốc hay sao? Muốn bỏ thuốc tôi thì cần phải chui vào trong bụng mẹ cải tạo lại một chút trí thông minh rồi hãy tính đi.

Nhưng mà nếu anh đã muốn ngấm ngầm giở trò với tôi, thì cũng đừng trách chị hai này xuống tay độc ác!

Tô Son Trát Phấn thấy thái độ tôi kiên quyết, liền đứng lên, cười nói: “Được rồi, nếu cô em muốn uống rượu màu xanh lá, thì anh đây sẽ tự mình đi lấy cho em.”

Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, con rùa đen này không hề từ bỏ ý định lại muốn bỏ thuốc cho tôi.

Tôi nhìn theo bóng anh ta đi về phía quầy bar, lại vô cùng bất ngờ khi thấy Bạch Mao Hồ Yêu mặc đồng phục của bartender, đang trổ tài pha rượu lắc bình hết sức điêu luyện, khiến cho đông đảo nam nữ ở đây đang điên cuồng hét lên chói tai, vô cùng náo nhiệt.

Còn Bạch Mao Hồ Yêu thì trong lúc làm việc vô cùng oai phong, vẫn không quên quay đầu ái muội liếc tôi một cái, khiến cho tôi vô cùng yên tâm.

Phương Hàng đứng dậy đi nhà vệ sinh, tôi thấy cơ hội đã đến, liền vô cùng ưu nhã móc một viên thuốc đã cố tình chuẩn bị cho anh ta ra, đương nhiên cũng không chút bủn xỉn cho tên Tô Son Trát Phấn kia một viên.

Khi Tô Son Trát Phấn dọn dẹp gọn gàng mấy ly rượu trên bàn để có chỗ đặt ly cocktail màu xanh lá xong, anh ta đẩy nó đến trước mặt tôi: “Đây, cô em, chúng ta cụng ly!”

Tôi thoải mái cầm lấy, rồi vui vẻ cụng ly với tên mặt người dạ thú kia, hơi cúi đầu rũ mắt, che dấu sự phấn khởi dị thường trong đó.

Sau khi uống xong, Tô Son Trát Phấn nói: “Anh Hai của tôi vừa mới tới, ở trên phòng riêng lầu hai, chúng ta đến đó chào hỏi một tiếng đi.”

Phương Hàng gật gật đầu, cười nói: “Đã lâu không gặp anh Hai cậu.”

Vì thế, chúng tôi một hàng ba người đi lên lầu hai khu vip, đẩy cánh cửa che giấu muôn vàn tội ác kia ra, liền thấy một người đàn ông cười như một trái bí rợ Halloween.

Anh ta có một khuôn mặt trẻ con, nhưng là một đứa trẻ bị bệnh lão hóa, cho nên cũng không đặc sắc như một trái bí rợ, nhìn không ra chỗ nào là mắt chỗ nào là mũi!

Thứ duy nhất thu hút ánh mắt của người khác, chính là cái miệng cực kỳ rộng kia, giống như có thể trực tiếp kéo dài đến tận lỗ tai, hoàn toàn là một bộ dạng bí rợ khủng bố.

Đừng vội tin tưởng vào gương mặt lương thiện này, rồi tưởng đó là chú hàng xóm thân thiết kế bên nhà, chủ nhân của nó tuyệt đối chính là loại người xuống tay ngoan độc nhất.

Anh ta tuổi tác cũng chỉ khoảng trên dưới 35. Nhưng trên thực tế lại làm cho người ta có cảm giác già hơn rất nhiều, nếu nhìn không kỹ sẽ tưởng rằng ít nhất cũng phải là 45 đến 50 tuổi là nhỏ nhất.

Anh ta mặc áo vải bông sam, quần cộc màu vàng nhạt, chân mang giày da trâu màu đen, cứ như vậy cười ha ha nhìn người khác, thật là ớn lạnh.

Tô Son Trát Phấn gọi một tiếng: “Anh Hai, Phương đại thiếu gia tới chào anh, cô em này là bồ mới của cậu ấy.”

Đầu Bí Rợ loạng choạng lắc lư trên cổ, cười tủm tỉm nói: “Đã lâu không thấy thằng nhóc cậu tới nhà tôi chơi, thì ra là có bạn gái.”

Phương Hàng kéo tôi qua, cười nói: “Chào Anh ca đi.”

Tôi miệng cười hoa nở, ngoan ngoãn nói: “Xin chào Anh ca.”

Đàn em của người đàn ông này đã từng tìm tôi gây sự, chẳng những giúp đỡ A Tàng muốn cưỡиɠ ɠiαи tôi, mà còn có một tên lâu la khıêυ khí©h Đoạn Dực, lại bị tôi chụp lấy cây gậy đập cho một phát đây mà.

Nhưng hôm nay tôi nhìn sơ qua một vòng cũng không thấy mấy tên súc sinh treo biển hành nghề kia đâu cả.

Anh ca kia dùng đôi mắt thịt hạt châu không thấy đâu kia nhìn thẳng lại chỗ tôi, vẫn là bộ mặt tươi cười, khen: “Khuôn mặt thiên thần, thân hình ma quỷ, đúng là cực phẩm.”

Phương Hàng cười hết sức khoái chí, ngoài miệng lại giả vờ khiêm tốn: “Nếu Anh ca thấy hợp ý, thì nhận cô ấy làm em gái đi.”

Anh ca ngoác miệng rộng, đảo mắt nhìn tôi: “Em gái, em thấy sao?”

Tôi cố nén toàn thân nổi da gà, nhớ tới Lão cục trưởng đã giao nhiệm vụ xâm nhập vào nội bộ kẻ địch, liền tươi cười càng thêm lộng lẫy: “Bầu trời rớt xuống thỏi vàng em cũng không nhận, chỉ nhận anh Hai này thôi.” Nói láo không cần chuẩn bị bản thảo, mới là bản lĩnh tối cao của tôi.

Anh ca giống như con gà mái già, cười khanh khách lên, vui vẻ gật đầu nói: “Được, từ đây về sau, con bé này chính là em gái nuôi của anh, tất cả mọi người đều phải chú ý chăm sóc cho nó, biết không!”

Tôi cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi không có ý tốt, nhưng điều này cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc đâm sau lưng của tôi. Nếu nói đến chuyện âm thầm giở trò, thì tôi tự xưng hạng nhì, không có ai dám xưng hạng nhất.

Sau khi kính rượu cho anh ta xong, anh ta cũng chỉ ngồi thêm một chút, sau đó liền dẫn người bỏ đi.

Chỉ còn lại Tô Son Trát Phấn và Phương Hàng.

Khoảnh khắc khi cánh cửa kia đóng lại, tôi còn mơ hồ nghe thấy Anh ca bảo đàn em của mình đến buồng vệ sinh xem thử.

Anh ca vừa đi, Tô Son Trát Phấn lại bắt đầu chuốc rượu tôi.

Sau khi Phương Hàng chắn lại hai ly giúp tôi, cũng rõ ràng thể lực chống đỡ không nổi nữa, lại giấu giếm ánh mắt của tôi, ra hiệu với Tô Son Trát Phấn, ý bảo hắn cút đi.

Tô Son Trát Phấn tâm không cam tình không nguyện bỏ đi, Phương Hàng liền lập tức dính sát vào, móc từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền kim cương, phun hơi thở nóng bỏng dày đặc tới gần, vội vàng nói: “Tiểu Mễ, đây là anh mua tặng em, hi vọng em sẽ thích.”

Tôi quét mắt nhìn kim cương lóa mắt, thoái thác nói: “Anh biết không phải em thích anh vì những thứ này. Cho nên, đừng sỉ nhục tình cảm của chúng ta, cái này em không thể nhận được.”

Phương Hàng hô hấp căng thẳng, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, hơi thở càng thêm dồn dập, tay cũng bắt đầu hành vi sờ mó xấu xa: “Tiểu Mễ, anh yêu em… Cho anh… được không?”

Nhìn đi, đây rõ ràng là tác dụng của thuốc đó.

Tôi dùng sức đẩy anh ta ngã ra, ánh mắt câu hồn đoạt phách hết sức quyến rũ, nhả khí như lan mê hoặc nói: “Được, ... nhưng mà, em sợ anh quá thô lỗ, sẽ làm đau em, em buộc chặt anh lại trước được không?”

Phương Hàng đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, nóng nảy kêu gào: “Được, được, nhanh lên!”

Cơ thể lại đột nhiên nhào về phía tôi. Tôi liền lắc mình né tránh, chụp lấy một cái chai đập thẳng vào gáy anh ta, rầm một tiếng, hoàn toàn bình định xong con chó đực động dục này.

Ngay vào lúc này thì đột nhiên cửa bị phá ra, tên Tô Son Trát Phấn đã bị tác dụng thuốc gấp đến đỏ mắt, thình lình xuất hiện ở cửa, lấy tư thế tuyệt đối là một con sói đói vươn móng vuốt chụp về phía tôi, chưa kịp bổ nhào lên người tôi, thì đã bị một chưởng từ phía sau chặt xuống, hôn mê ngã ra đất.

Tôi giơ ngón tay khen ngợi Hắc Dực Miên Thần, khen: “Công phu lợi hại.”

Hắc Dực Miên Thần quét mắt nhìn chai rượu trong tay tôi, chậm rãi cong khóe miệng: “Em chụp bình rượu cũng lợi hại lắm.”

Trong sự tán thưởng lẫn nhau của chúng tôi, thì Đường Đỏ Tam Giác vọt vào, tàn nhẫn đá Phương Hàng một cái, mắng: “Dám đυ.ng đến người của lão tử, lão tử sẽ ném mày xuống biển cho cá mập xơi!”

Bạch Mao Hồ Yêu cảm thán nói: “Cứ tra tấn trong lúc còn sinh tồn đi.”

Tôi hứng thú bừng bừng nói: “Khóa trái cánh cửa này lại đi, chúng ta trốn ở phía sau bức màn, xem trò vui.”

Hắc Dực Miên Thần không tán thành lắc đầu, vừa định đi ra bên ngoài.

Tôi vội giữ chặt tay hắn: “Dực, chẳng lẽ anh không muốn xem trò vui sao?”

Có phải sợ sẽ gánh trách nhiệm hay không? Dù sao đi nữa chỗ này cũng là do hắn trông coi.

Hắc Dực Miên Thần quét mắt nhìn tay tôi, hơi dời ánh mắt đi, nói: “Chọn một chỗ thoải mái hơn mà xem.”

Vì thế, trong sự lén lút của chúng tôi, Hắc Dực Miên Thần dẫn chúng tôi sang phòng bên cạnh, bấm một chuỗi mật mã lên cái điều khiển từ xa của tivi, sau đó đem điều khiển từ xa nhắm ngay vách tường, nhấn một cái, vách tường lập tức biến thành một cái màn hình, hoàn toàn là bản hiện trường phát sóng trực tiếp, bắt đầu rồi…

Tôi cẩn thận ngồi bên cạnh Hắc Dực Miên Thần, lấy điều khiển từ xa trên tay hắn, hỏi: “Cái này…… có phải là sẽ vi phạm nguyên tắc của anh không?” Đây là chỗ bí mật của Night Club, nếu bị lộ ra ngoài, chẳng những sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức, mà còn có nguy cơ bị đóng cửa nữa.

Hắc Dực Miên Thần gác cặp chân dài lên bàn, hoàn toàn lười biếng không để tâm nói: “Không phải là em thích xem hay sao?”

Tiếp theo, chúng tôi còn chưa kịp có cơ hội bồi dưỡng tình cảm, thì hai người trên màn hình trước mặt đã rên lên một tiếng sắp tỉnh lại, hai thân hình củi khô lửa bốc mà đυ.ng vào nhau, thì quả thật là không thể làm tan biến được nhiệt tình rồi!

Tôi đôi mắt sáng như sao nhìn cái màn hoạt sắc sinh hương trước mặt, không khỏi toàn thân phấn khởi, ngay cả giọng nói cũng trở nên kích động run rẩy: “Hay quá, Bạch Mao Hồ Yêu thuốc của anh có phải là có dược hiệu rất mãnh liệt không?”

Bạch Mao Hồ Yêu ra vẻ vô cùng đau đớn nghiến răng nghiến lợi: “Có phải cô lại lấy trộm hàng của tôi không? Loại thuốc này quý lắm đấy!”

Tôi bĩu môi: “Coi như cho anh xem phim tình cảm mãnh liệt miễn phí, thay cho tiền mua thuốc còn gì.”

Bạch Mao Hồ Yêu giả vờ đau lòng xót của, nhưng lại tích cực nói: “Qua đây…qua đây… chúng ta đánh cuộc xem ai là công, ai là thụ, tôi làm cái, đặt rồi thì bỏ tay ra, bắt đầu!”

Đường Đỏ Tam Giác chỉ vào Phương Hàng: “Chỉ cần nhìn vào bộ dạng của nó, lão tử đặt ngay nó là thụ!”

Bạch Mao Hồ Yêu vẻ mặt tán đồng, lại chuyển hướng sang Hắc Dực Miên Thần: “Cậu mua cái nào?”

Hắc Dực Miên Thần trầm giọng nói: “Tôi không đánh bạc.”

Bạch Mao Hồ Yêu vội rao hàng: “Mau xem đi! Ai công ai thụ sẽ biết ngay thôi! Cơ hội vô cùng béo bở để đại sát tứ phương, sao có thể bỏ qua được? Tới đây tới đây, đặt một ván đi.”

Hắc Dực Miên Thần quét mắt nhìn tôi đang cực kỳ có hứng thú, nói: “Năm vạn, Phương Hàng là công.”

Bạch Mao Hồ Yêu lại chuyển hướng sang Thanh Cúc Lệ Chí: “Hoa Thanh, đã tới thì an tâm ở lại, đặt một ván cho vui đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »