Chương 41

Bạch Mao Hồ Yêu cười khẽ, ái muội một lời hai nghĩa nói: “Cô nhờ tôi gãi giúp, biết đâu chừng sẽ tốt hơn một chút đấy.”

Tôi cố gắng một hồi, ưỡn ngực cao lên, hé mắt nhìn hắn: “Đến đây đi, gãi gãi đi."

Bạch Mao Hồ Yêu tươi cười rạn nứt, tôi sung sướиɠ như tắm mình trong gió xuân.

Kế tiếp, Bạch Mao Hồ Yêu kéo ghế đến ngồi bên cạnh tôi, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn tôi.

Thời gian tích tắc trôi qua...

Tôi hỏi: “Anh nhìn đủ chưa?”

Bạch Mao Hồ Yêu: “Chuyện quan trọng cả đời, bây giờ nhìn đủ, sau này biết phải làm sao?”

Thời gian lại tích tắc trôi qua...

Tôi hỏi: “Anh thấy bạn học Hồng Đường dùng máy bay mô hình đưa bài giải tới, mà mặc kệ sao?”

Bạch Mao Hồ Yêu: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm duy trì kỷ cương phòng thi, còn chuyện ngoài cửa sổ không phải chuyện của tôi.”

Thời gian lại tích tắc trôi qua...

Tôi nói: “Anh xem Đoạn Dực ngủ đến mức như vậy, quả thực là coi rẻ giám thị!”

Bạch Mao Hồ Yêu: “Tôi rất độ lượng bao dung cho người khác.”

Thời gian lại tích tắc trôi qua...

Tôi kêu rên: “Anh có thể đi chỗ khác khảo sát một phen không, khoe khoang một chút anh siêu đẳng không cần thi cử?”

Bạch Mao Hồ Yêu: “Làm người vẫn là nên khiêm tốn một chút.”

Thời gian lại tích tắc trôi qua...

Tôi đấm mặt bàn: “Phản đối!”

Bạch Mao Hồ Yêu: “Phản đối vô hiệu.”

Thời gian lại tích tắc trôi qua...

Bạch Mao Hồ Yêu: “Sao cô không nói nữa đi?”

Tôi: “Một khi chuông reo hết giờ, tôi lập tức động thủ.”

Bạch Mao Hồ Yêu: “Cô không phải muốn đánh giám thị đó chứ?”

Tôi lắc đầu, nộp bài thi, một chân đá cái bàn chỗ Hắc Dực Miên Thần, đánh thức con báo đen ngủ say kia dậy, bộ mặt dữ tợn, nắm chặt nắm tay gầm nhẹ: “Không phải anh đã ám chỉ anh có thể giúp em thi tốt sao?”

Hắc Dực Miên Thần mang theo dấu ấn đỏ đáng yêu trên trán khiến dung nhan ngủ say càng lạnh lùng, khàn khàn nói: “Anh không phải đã nói cho em biết anh cũng không biết làm rồi sao...”

Tôi cắn răng, hùng hổ muốn đi ra ngoài.

Thầy trợ lý Đảng Ủy một mặt dí đôi mắt sát vào bài thi, một mặt hiên ngang lẫm liệt quở mắng: “Bạch Mễ! Em gian lận!”

Tôi hai chân mềm nhũn, vô cùng uất ức rống lên trả lời: “Sao có thể? Bài thi của em mỗi tờ đều có ghi tên họ đàng hoàng, sao có thể gian lận chứ!!!?”

Thầy trợ lý Đảng Uỷ đôi mắt nửa mù híp híp, trên mặt khí thế hào hùng bốc cháy lên, hung hăng giơ hai bài thi trong tay lên, rồi lại hung hăng đập xuống bàn, vô cùng phấn khởi mà vỗ bàn tay to quở mắng: “Hai bài thi đều có tên của em, em nói xem, em không gian lận thì là gì!!!”

Tôi hai mắt đột nhiên trợn to, không thể tin tưởng nhìn kia hai tờ bài thi khác nhau hoàn toàn, một tờ hàng thật giá thật bài thi của tôi, một tờ tràn ngập đáp án, hình như... còn có thể là bài giải đúng?

Nhưng vào lúc này, Đường Đỏ Tam Giác hung hăng mà trừng mắt liếc tôi một cái, thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp! Đã nháy mắt ra hiệu mấy lần như vậy mà cũng không ăn thua, cô còn có con mẹ nó mặt mũi nộp giấy trắng sao?!”

Tôi bừng tỉnh hiểu ra, thì ra tờ bài thi này là Đường Đỏ Tam Giác giúp tôi làm ra. Còn tôi, chỉ luôn nỗ lực đối chọi với Bạch Mao Hồ Yêu, đương nhiên bỏ qua ánh mắt đưa tình của hắn. Hu hu...

Nhưng mà chưa đến phút cuối cùng thì không thể từ bỏ hy vọng cho dù là ít ỏi, tôi bắt đầu liều chết không biết xấu hổ quấn lấy thầy trợ lý Đảng Uỷ, thỉnh cầu lãnh đạo tha thứ, trực tiếp biểu lộ quyết tâm theo đuổi làm nô ɭệ cho tổ chức, càng thêm cường điệu khẳng định rằng tờ giấy trắng viết tên tôi đó tuyệt đối không phải là của tôi! Chẳng lẽ thân là thành viên trong đội ngũ hoàn mỹ của thầy, thế mà tôi lại là một đứa trẻ đần độn kém trí đi nộp giấy trắng hay sao?

Trời ạ! Tôi thật sự muốn sỉ vả bản thân mình đến mức không đáng một đồng, nhưng so ra thì có vẻ thầy trợ lý Đảng Uỷ vô cùng hưởng thụ quá trình đã làm tôi thay đổi triệt để, hoàn toàn đắm chìm trong sự thống khổ kiểm điểm không thể kiềm chế của tôi.

Đang lúc tôi đã nghĩ thầm trong đầu nửa đêm sẽ trùm bao tải đánh ông ta, thì Bạch Mao Hồ Yêu nói với thầy trợ lý Đảng Uỷ: “Thầy ơi, bài thi giấy trắng này là của em.”

Thầy giáo trợ lý Đảng Uỷ thân mình cứng lại, lại dí mắt vào bài thi nhìn kỹ lại: “Trên đây rõ ràng viết trên Bạch Mễ kia mà.. Ủa? Cái này là cái gì thế?” Thầy giáo trợ lý Đảng Uỷ mắt già một đường trượt xuống, đọc ra hoàn chỉnh một câu: “Bạch Mễ..... cô giác ngộ đi.”

Thầy giáo trợ lý Đảng Ủy dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, hòa ái nỗ lực nhìn về phía Bạch Mao Hồ Yêu, vô cùng vừa lòng gật đầu cười vẻ mặt đầy nhăn nhúm: “Tốt lắm, tốt lắm, học sinh cấp tiến thì phải trợ giúp các bạn học có tư tưởng lạc hậu khác.”

Ngược lại nhìn tôi nghi hoặc nói: “Bạch Mễ, không phải em nói mỗi tờ bài thi của em đều dùng bút mực ký một cái tên lên hay sao? Vậy tờ chỉ ghi một lần này là của ai?”

Tôi nhanh như chớp hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ còn có thể ghi hai cái tên sao?”

Thầy giáo trợ lý Đảng Ủy rốt cuộc cũng tin đàn lừa chúng tôi, kẹp xấp bài thi dày nặng trong tay run rẩy đi mất.

Tôi hết hơi hết sức thở phào một cái, giống như vừa đẩy lùi được đại địch, chỉ nằm xụi lơ trên bàn nhưng vẫn không quên nhướng mắt phượng quét về phía Bạch Mao Hồ Yêu, không còn sức lực hỏi: “Thấy tôi xấu mặt, anh không đành lòng hả?”

Bạch Mao Hồ Yêu giơ tay xoa xoa mái tóc quăn của tôi, cười bằng vẻ mặt dịu dàng: “Ôi... Vốn dĩ đã muốn nói với cô, tôi vẫn luôn phụ trách công việc phân loại bài thi, cho dù cô trả lời tốt hay không tốt, thì tôi cũng có thể viết thêm một số ký hiệu linh tinh lên đó. Nhưng lúc nãy thì có hơi mạo hiểm, còn phải thừa dịp cô chế tạo ra một tác phẩm kiểm điểm vô cùng thắm thiết, thì mới có thể lặng yên viết thêm mấy chữ bên dưới tên cô, thật là phiền phức."

--------

Vì chúc mừng lần thi này hữu kinh vô hiểm kết thúc, tôi vòi vĩnh với Thanh Cúc Lệ Chí, đòi hắn dẫn tôi đi ca hát, để cho tôi luyện tập một chút giọng hát kinh thiên của mình, chuẩn bị cho giải quán quân cuộc thi ca hát sắp tới.

Tôi: “Anh, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

Thanh Cúc Lệ Chí: “À… Em muốn luyện tập ca hát sao?”

Tôi: “Thật thông minh!”

Thanh Cúc Lệ Chí: “Tiểu Mễ, từ khi nghe em hát lần đầu tiên cho đến ngày hôm nay, thì lỗ tai của anh mới khôi phục được bảy phần thính giác. Em thử nghĩ xem, đối với một người không thể nhìn thấy mà nói...thì thính giác, là rất quan trọng đó.”

Tôi: “A…Vậy em hẹn người khác.”

Thanh Cúc Lệ Chí: “Thôi, vẫn là để anh đưa em đi, ít nhất thì năng lực thừa nhận tâm lý của anh cũng tốt hơn người khác một chút”

Tôi: “Anh, anh có cần phải nói đúng trọng tâm như thế không?”

Thanh Cúc Lệ Chí: “Khuyết điểm lớn nhất của anh chính là ăn ngay nói thật, còn ưu điểm lớn nhất của anh chính là thừa nhận những gì mình nói chính là sự thật.”

Vì thế, khi tôi và Thanh Cúc Lệ Chí bị tiệm N tiệm K mời ra ngoài, Thanh Cúc Lệ Chí an ủi tôi, nói: “Tiểu Mễ, làm người khó nhất là dám khiêu chiến với cực hạn của người khác, anh nghĩ là em đã làm tốt điều này.”

Tôi cảm kích ôm lấy cổ hắn, nghẹn ngào nói: “Vậy cực hạn của anh là ở đâu?”

Thanh Cúc Lệ Chí cười khổ: “Cực hạn của anh chính là em.”

Tôi cảm động đến rơi nước mắt, chuẩn bị gào khan vài tiếng, làm cho tiệm K này bị chấn động trong vòng trăm mét gϊếŧ hết súc vật.

Thanh Cúc Lệ Chí che miệng tôi lại, thiện lương nói: “Anh vừa gọi điện thoại cho Đoạn Dực, chỗ của cậu ấy có thể cung cấp cho em một nơi luyện thanh tuyệt hảo.”

Vì thế, dưới nền trời nhá nhem, tôi và Thanh Cúc Lệ Chí rốt cuộc cũng một lần nữa bước vào Linh Vực, dưới tinh thần tráng sĩ chặt cổ tay của Hắc Dực Miên Thần, tôi khắc sâu cảm tạ đối với hai người Đường Đỏ Tam Giác và Bạch Mao Hồ Yêu đến cổ vũ, ba người này lại đều dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn Thanh Cúc Lệ Chí mới tới, khiến tôi vô cùng khó chịu.

Lúc này Hắc Dực Miên Thần đang nghe điện thoại, cho nên bảo chúng tôi lên lầu vào phòng đã đặt trước, sau đó liền biến mất.

Tôi lôi kéo Thanh Cúc Lệ Chí đấu đá lung tung đi về hướng lầu hai phòng vip, kết quả là trong đại sảnh bị một cánh tay ngăn cản, tôi xoay chuyển ánh mắt nhìn lại, hóa ra là tên Tô Son Trát Phấn đã bị tôi xử lý lần trước.

Tô Son Trát Phấn thấy tôi lập tức mặt lộ vẻ dữ tợn, nhưng vẫn háo sắc dâʍ ɭσạи trêu đùa: “Em gái, nhanh như vậy mà đã đổi người bên cạnh rồi sao? Nếu ban đêm tịch mịch khó qua, hay là cùng anh trai đây chơi đi được không?”

Tôi thật muốn khiêm tốn ẩn mình, nhưng bản tính lại e sợ cho thiên hạ không loạn, chỉ cảm thấy mình đang ở trên địa bàn của Hắc Dực Miên Thần, hắn ta có sủa đến mức nào thì cũng chỉ là chó sủa chó không cắn, liền lập tức quét mắt về vị trí tiểu đệ đệ của hắn, khinh bỉ nói: “Đi cùng anh thì khác gì đi cùng một tên thái giám? Một người là bẩm sinh ngắn nhỏ không có năng lực, một người là sau khi trưởng thành mới bị thiến dẫn đến không có năng lực!”

Tô Son Trát Phấn vẻ mặt căng thẳng, hung hăng ném điếu thuốc cháy dở trong tay trên mặt đất, dùng đôi giày da sáng bóng mũi nhọn hung hăng dúi dúi, giơ tay muốn tát tôi: “Mày, con đ* này, thiếu cᏂị©Ꮒ… A…”

Đường Đỏ Tam Giác dùng một chiếc dép lê đá vào mặt Tô Son Trát Phấn, ánh mắt bốc lửa, giơ nắm tay lên nhắm ngay đỉnh đầu hắn rồi hung hăng đập xuống, phẫn nộ nói: “Cô ấy thiếu cᏂị©Ꮒ cũng là lão tử tới cᏂị©Ꮒ, mày mẹ kiếp dám phun ra thêm một chữ, lão tử sẽ quật mộ tổ tiên nhà mày lên mà đi tiểu!”

Tôi vẫn luôn cảm thấy dàn âm thanh ở Linh Vực này chính là chấn động đỉnh cao, nhưng cũng không bằng khí thế hào hùng của Hồng Đường, làm cho mọi người vốn đang sống mơ mơ màng màng ở đây, bỗng nhiên đình chỉ lắc lư, tập trung toàn bộ ánh mắt tò mò nhìn sang đây...