Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Sợ Thiên Hạ Bình Yên

Chương 43A

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người đàn ông này đối với tôi vẫn còn là một ẩn số, bí ẩn từ ánh mắt cho đến cả thân phận, rồi bí ẩn xuất hiện, kể cả ngôn ngữ cũng có gì đó bí ẩn.

Nếu không phải là những lúc ở riêng với tôi, thì sẽ không thể hiện ra sự mập mờ gì dù chỉ là một phân, càng không có bất cứ ngôn ngữ hay tiếp xúc cơ thể thân mật nào, nhưng luôn luôn vào thời điểm mà tôi cần sự trợ giúp nhất thì sẽ xuất hiện, không hề do dự ra tay bảo vệ an toàn cho tôi, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào cảm nhận được những gì hắn làm tất cả đều là vì tôi.

Tôi cảm thấy, hắn đang bí mật bảo vệ tôi. Hơi thở nóng rực của hắn nhiễu loạn tâm thần tôi, còn cánh tay đang ôm lấy eo tôi cũng càng lúc càng nóng bỏng, không ngoài dự đoán là đang hút lấy toàn bộ không khí vốn không nhiều lắm mà tôi tích lũy được.

Nếu nói một cái hôn có thể khiến người ta chết ngạt, tôi chắc chắn là tin, tuyệt đối không nói quá.

Tuy rằng tôi yêu thích mỹ nam, nhưng cũng không có dũng khí vì sắc đẹp mà dâng hiến cả sinh mệnh.

Tôi thoát khỏi môi hắn, hớp lấy một chút không khí loãng, ngực phập phồng thở hổn hển mãnh liệt, vẫn lấy tư thái ái muội trao đổi hơi thở cho nhau một cách nồng nhiệt.

Hắc Dực Miên Thần còn ôm chặt eo tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được rõ ràng có cái gì đó thật lớn gắng gượng chống trên mông tôi, phía dưới eo hắn.

Gió đêm thổi váy ngủ bay bay, mái tóc xoăn cũng phấp phới, phất qua bờ môi đỏ, tôi nghĩ, hình ảnh này chắc chắn là rất đẹp.

Hắc Dực Miên Thần khàn khàn nói: “Đi theo anh làm gì?”

Tôi vuốt vuốt cánh môi mình bị hắn nhiệt tình hôn hít đã hoa hoa lệ lệ sưng lên, lẩm bẩm nói: “Muốn thân mật với anh.”

Hắc Dực Miên Thần l*иg ngực chấn động, có tiếng trái tim thình thịch nhảy lên vui sướиɠ, ngoài miệng cũng phát ra tiếng than nhẹ khàn khàn gợi cảm mà mơ hồ không rõ: “A... tốt quá.”

Tôi hô hấp căng thẳng, xoay người lại, nhìn vào đôi mắt đang nhuộm màu tình ái của hắn, duỗi tay vuốt lên khuôn mặt anh tuấn của hắn: “Dực, em cảm thấy anh đang dụ dỗ em đấy.”

Hắc Dực Miên Thần siết cánh tay đang ôm eo tôi lại, ôm tôi chặt hơn trong lòng mình, đôi mắt sâu thẳm thâm thúy kia giống như có ma lực chui vào tận đáy lòng tôi, nhịp thở ở bên môi nóng cháy một hồi nữa, rồi khàn khàn nói nhỏ: “Đây là một loại bản năng.”

Tôi cười ha hả, dịu dàng nằm trong lòng ngực hắn: “Dực, anh quả nhiên là kiểu đàn ông ngoài lạnh trong nóng.”

Hắc Dực Miên Thần bao lấy cơ thể mềm mại của tôi: “Bản tính của một người đàn ông thường được che giấu ở phía dưới chiếc mặt nạ tương phản hoàn toàn.”

Tôi nhướng mày: “Nghĩa là anh đồng ý với những gì em nói sao?”

Hắc Dực Miên Thần ánh mắt chan chứa cưng chiều, cười: “Bất kể là anh có đồng ý hay không, thì em cũng sẽ nghĩ như vậy.”

Tôi tắc lưỡi: “Có vẻ như anh rất hiểu em đấy.”

Hắc Dực Miên Thần dùng ngón tay thô ráp vuốt ve gương mặt non mịn của tôi, có hơi suy tư, nói: “Nếu anh nói anh hiểu em hơn cả hiểu bản thân mình thì em có tin không?”

Tôi ngẩn ra, hỏi: “Vậy anh có biết em kinh nguyệt không đều không?”

Hắc Dực Miên Thần khóe miệng dường như có dấu hiệu bị rút gân, dưới ánh trăng trên mặt cũng có một vệt đỏ ửng mất tự nhiên hiện lên, dùng một loại giọng điệu vừa có hơi trẻ con đáng yêu lại vừa hết sức đúng trọng tâm, khẽ nói: “Bây giờ thì biết rồi.”

Tôi quỳ bái...

Sau khi ổn định được thân thể cười đến sắp té ngã, liếc đôi mắt phượng phong tình về phía anh chàng này, ép hỏi hắn: “Nói đi, nửa đêm anh chạy ra đây làm gì?”

Hắc Dực Miên Thần ánh mắt hàm chứa một nụ cười ôn hòa, kéo tay tôi đi về phía khu dạy học.

Đến bên cạnh cửa chính đang đóng chặt, hắn bảo tôi chờ ở tại chỗ, còn bản thân mình thì nhanh nhẹn dùng một tư thế hết sức xinh đẹp, nhảy lên chỗ cửa sổ lầu hai, móc con dao quân dụng ở sau eo ra rồi cạy một lỗ rất nhỏ... ngay sau đó cửa sổ đã được mở ra không một tiếng động, hắn lập tức nhảy vào bên trong.

Tôi cảm thấy bản thân mình tuyệt đối không phải là một loại người sinh ra để làm khán giả, vị trí thích hợp với tôi nhất chính là biên kịch phía sau hậu đài hoặc là đạo diễn hiện trường, nếu thật sự không thể làm được thì cho dù diễn vai quần chúng bị chết đi trên sân khấu thì cũng tốt hơn là làm một khán giả.

Vì thế, tôi cũng dẫm lên dép lê, nỗ lực leo lên trên, nhưng khi tôi vừa định nhảy vào cửa sổ thì cái cửa chính ở phía dưới đã lặng yên không một tiếng động mở ra.

Hắc Dực Miên Thần nhìn lên bóng dáng đơn độc của tôi vẫn còn mặc đồ ngủ, ánh mắt hơi buồn cười, sau đó chậm rãi giơ cánh tay mạnh mẽ ra, như cánh chim màu đen tràn ngập sức hấp dẫn u ám.

Tôi không chút do dự ngã thân thể ngửa ra sau, được hắn phía dưới chuẩn xác không hề sai lầm hứng được ôm vào trong lòng, chính là cảnh tượng Hoàng tử ôm Công chúa kinh điển trước giờ.

Ối…… đối với trình độ đẹp lãng mạn của hình ảnh này, tôi chỉ có thể nói rằng nếu không phải tôi đang mặc một bộ áo ngủ và mang dép lê con thỏ, thì nhất định là hoàn hảo tuyệt đối.

Hắc Dực Miên Thần vẫn luôn ôm tôi, hết sức tự nhiên giống như đang đưa tôi về phía lâu đài của mình. Đi đến phòng tư liệu thi cử thì buông tôi xuống, sau đó móc từ trong bóp tiền ra hai cây móc câu nhỏ màu bạc, trong ánh sáng mong manh liền cắm vào ổ khóa phòng, nhẹ nhàng xoay chuyển một chút, sau tiếng rắc rắc khe khẽ, cửa phòng liền bật ra…

Hắn cất đồ nghề mở khóa, nắm tay tôi hiên ngang đi vào, sau đó động tác thuần thục cạy ngăn tủ ra, lấy xấp bài thi của lớp chúng tôi ra, tìm được chính xác bài của mình, rồi liền ngồi trên ghế trong phòng, móc cây đèn pin mini trong túi ra, công khai chép đáp án trên bài người khác vào bài mình.

Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ánh mắt trấn an của hắn nhìn tôi lúc đó nghĩa là gì...

Thì ra tiểu kê không phải dùng để đi tiểu, thì có công dụng khác.

Trong lúc Hắc Dực Miên Thần vội vàng chép bài thi, tôi nhàn rỗi không có việc gì làm đi lòng vòng khắp nơi, thình lình phát hiện một ngăn kéo hồ sơ giảng dạy, chắc chắn bên trong phải có tư liệu của từng người.

Tôi thử kéo kéo nhưng không kéo ra được, sau đó dẩu mông bắt đầu nghiên cứu cái lỗ khóa nhỏ thần bí kia.

Chép đáp án vào bài thi xong, Hắc Dực Miên Thần đi đến phía sau tôi, hỏi: “Muốn xem à?”

Tôi thẳng lưng, quay đầu lại, dáng điệu thơ ngây cười cười.

Hắc Dực Miên Thần lại một lần nữa bày ra thần công mở khóa vô địch của hắn, khiến cho cả một ngăn tủ hồ sơ tư liệu to kinh khủng hiện ra trước mắt tôi.

Tôi quét mắt nhìn từ dưới lên trên, cuối cùng nhón chân với lên chồng hồ sơ lớp chúng tôi ở trên cùng.

Hắc Dực Miên Thần hai tay ôm eo tôi, nhẹ nhàng nhấc lên.

Tôi lấy hồ sơ thứ nhất tới thì hoá ra chính là tư liệu của Đường Đỏ Tam Giác, không có gì bất ngờ, trong đó ngoại trừ một cái tên ra thì hết sức khủng bố là không có một cái gì khác nữa. Nhưng quá đáng nhất là, ngay cả chỗ giới tính cũng không thèm tốn chút ít sức lực ghi vào một chữ nào! Cái con quái thú lông đỏ này quả thật là đáng đánh đòn!

Sau đó tôi liền tìm thử tư liệu của Hắc Dực Miên Thần, kết quả là không tìm được. Có lẽ là đã bị cái tên này ban đêm chui vào trộm cắp.

Mở tư liệu của Bạch Mao Hồ Yêu ra, kết quả ngoại trừ toàn là thành tích ưu tú, cùng với các ghi chú khen ngợi đạt học bổng, thì không có gì khác!

Xem ra, các vị nhân huynh đây đều hết sức thần bí.

Dưới sự trợ giúp của Hắc Dực Miên Thần, tôi trả hồ sơ sinh viên về chỗ cũ, lại cạy ngăn tủ hồ sơ giáo viên ra, tìm N lần cũng không tìm được tư liệu của Thanh Cúc Lệ Chí.

Hắc Dực Miên Thần gác chân dài lên bàn, nhìn tôi quay cuồng từ trên xuống dưới, cuối cùng mở miệng nói: “Đừng tìm nữa, tư liệu của Hoa Thanh nhất định là không có ở đây.”

Tôi cong khóe môi kéo ra một nụ cười khả ái ngọt ngào, hai tay quấn lấy cánh tay Hắc Dực Miên Thần, dò hỏi: “Dực, sao anh lại biết tư liệu của Hoa Thanh không ở đây?”

Hắc Dực Miên Thần không bị sắc đẹp lừa gạt nói: “Tìm không thấy, thì nghĩa là không có.”

Tôi dựa thân thể mềm mại lên trên người hắn, ra chiều nũng nịu y như một con mèo, mềm mại dịu dàng nói: “Dực, nhưng em cứ cảm thấy anh và Hoa Thanh hình như là quen biết đã lâu.”

Hắc Dực Miên Thần hơi thở nặng nề, bàn tay to bao trùm vòng eo tôi.

Tôi không ngừng cố gắng vặn vẹo thân thể mềm mại, hờn dỗi nói: “Anh là người xấu! Không chịu nói cho em biết sự thật, em ghét anh nhất ...ô…” Không ổn rồi! Còn chưa kịp moi ra được tin tức gì, thì miệng đã bị con sói ngậm lấy mất một miếng thịt.

Hắc Dực Miên Thần bàn tay to nhấc lên, đặt tôi ngồi lên trên eo hắn, tư thế mờ ám đến mức không thể giải thích, có loại cảm giác nóng bức như bị củi hun.

Chiếc lưỡi nóng cháy ướt dầm dề lại đánh úp tới, giống như rất muốn quấy rầy chỗ sâu nhất trong lòng tôi, khiến cho hai linh hồn liên hợp lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »