Chương 16. Phó Vĩnh Kiệt dung túng một tiểu tâm cơ

Nghe lời tố cáo của Chu Hằng, Chu Hướng Lan căm ghét thầm phỉ nhổ “Một nam thân lại vô dụng đến mức bị nữ nhân khinh bạc, lại hết lần này đến lần khác được người kia một mực che chở”

Phó Vĩnh Kiệt kéo y đến ghế đá gần đó, để y ngồi trên đùi mình, bàn tay có lực xoa một chút chỗ đầu gối y, lại nhẹ nhàng trách cứ:

“Ở phủ thì hô mưa gọi gió với ta, sao vừa gặp người ngoài thì bị ức hϊếp rồi, ngươi không biết phản kháng sao”

Chu Hằng có chút ngượng ngùng mà nói: “Thế tử, ta không dám a~, đó là phi tử của hoàng thượng”

Phó Vĩnh Kiệt nhìn vẻ mặt của con tiểu hồ li bên người mình, ánh mắt như muốn nói “ nếu bọn chúng không phải phi tử của hoàng đế, ta cũng muốn thử nhấn đầu họ xuống ao”.

Hắn lại phối hợp một chút làm ra vẻ mặt bất lực: “Ta thân là trọng thần triều đình, cũng không thể bảo hộ tốt thê tử của mình, ta mang ngươi đi gặp hoàng đế, nếu như không bênh vực được ngươi, ta còn mặt mũi nào đối diện với thiên hạ này!”

Kéo cánh tay Chu Hằng đi về phía dưỡng tâm điện, không để ý đến sắc mặt trắng xanh của mấy người đang đứng bên kia.

“ Không xong, nếu người kia thật sự đến chỗ hoàng thượng náo, hoàng thượng sẽ đứng về phía ai còn chưa biết được đâu, trước giờ người đối với hậu cung không quá mặn nồng, nhưng Phó thế tử có vị trí thế nào thì ai cũng biết”

Đồng mỹ nhân đứng cuối cùng trong các nàng lại có chút nghiền ngẫm: “Phó thế tử vậy mà thật lòng dung túng Chu Hằng đến mức này, đến mức y có thể mở to mắt tính kế người khác trước mặt hắn, thật thú vị”

Không ai biết dưỡng tâm điện trưa hôm đó có chuyện gì xảy ra, chỉ biết khi Chu Hằng rời khỏi, hai hàng người bưng về rất nhiều ban thưởng, lại lần đầu tiên trong lịch sử, có người chưa qua cửa nhà quan, lại được ban tước vị nhất phẩm cáo mệnh của phu quân tương lai.

Chiều hôm đó, nghe nói Tiêu mỹ nhân trong lúc tắm rửa không cẩn thận bị ngã bị thương đầu gối, càng chữa càng nặng, đến mấy ngày sau dáng đi vẫn khập khiễng vô cùng xấu. Về phần Chu Hướng Lan lại may mắn hơn một chút, chỉ bị phạt cấm túc 3 ngày rồi thôi.

Rằm tháng Giêng, hoàng cung mở gia yến. Tất cả chúng tần phi cùng hoàng thân quốc thích đều đến dự, trong đó có Trung dũng hầu phủ. Suối trong nước chảy, cung yến linh đình, nhìn mỹ nhân ngợp trời như hoa xuân nở rộ, ai ai cũng muốn sửa soạn thật đẹp để có thể lấy lòng hoàng đế hoặc tranh thủ tìm một mối hôn sự tốt. Vì nữ chủ nhân của Trung dũng hầu phủ đã tạ thế, nên hôm nay Phó An Sinh dẫn theo nhị di nương Đoàn thị cùng thứ nữ Phó Lệ Hoa cũng Phó Minh Viễn đến.

Nhìn người một nhà bên kia hòa hòa thuận thuận, Chu Hằng liếc nhìn sang vẻ mặt lạnh nhạt của Phó Vĩnh Kiệt thầm thở dài. Tuy bề ngoài người này không màng tình thân, nhưng cảm giác không có người nhà này, y lại là người hiểu rõ nhất, chung quy không phải một từ tịch mịch có thể diễn tả hết.

“ tiểu nhát gan, đừng có ở đó thở dài nữa, người ta còn tưởng đâu ta đối với ngươi bạc tình bạc nghĩa đó” – Phó Vĩnh Kiệt mỉm cười trêu gẹo.

Chu Hằng không để ý giọng điệu của y, nói: “Đợi đến ngày ta gả qua, ngươi cũng liền sẽ có một gia đình ấm áp, chỉ tiếc có mỗi hai chúng ta” – Chu hằng vẫn canh cánh bên lòng việc y là nam nhân, không thể giúp người kia có thêm vài đứa nhỏ.

Phó Vĩnh Kiệt nắm lấy tay y lại dùng giọng nghiêm túc nói: “ Vậy ta sẽ chịu thiệt cưới thêm vài chục thϊếp thất, lúc đó bọn họ sinh ra một đàn con, ngày ngày chạy đến chỗ chủ mẫu như ngươi huyên náo, thế nào?

Chu hằng cúi đầu không trả lời, trong lòng nặng xuống, y cũng nghĩ như vậy, cũng muốn Phó Vĩnh Kiệt không chịu cảnh không người đưa tang. Nhưng lại nghe đến hắn cùng nữ nhân khác sinh con, l*иg ngực y cư nhiên lại đau nhói đến lợi hại.

Nhìn Chu Hằng cúi đầu im lặng, Phó Vĩnh Kiệt liền bên trong áo choàng nhẹ vỗ một cái lên mông y, lại gắp cho y một ít thịt cua, dỗ dành.

“ Ngươi mau ăn nhiều một chút, đều là vật hiếm lạ, một vị quan nhỏ như ta, bổng lộc còn không đủ nuôi mình ngươi, làm sao còn sức lực đi nuôi thêm người khác chứ.”

Chu Hằng cũng không chịu nghe vào tai: “ Ngài rõ ràng rất nhiều bạc”

Phó Vĩnh Kiệt lại cãi: “ Ta cũng chưa nói sẽ nuôi ngươi như thế nào nha”

Phó An Sinh bên này thấy nhi tử của mình vậy mà lại hạ thấp thân phận đi chăm sóc cho một tên thứ tử liền trong lòng không vui, mắng “ Thật không ra thể thống gì