Chương 30. Là ta giả vờ

Khi người cuối cùng bước ra khỏi phòng, căn phòng liền trở nên yên ắng. Chu Hằng lúc này mới xoay người lên giường, sửa sang thế nằm của Phó Vĩnh Kiệt. Y khó khăn kéo người kia nằm ngay ngắn, với tay tháo kim quan trên đầu y, để mái tóc đen dài xõa ra trên gối.Bàn tay y sờ lên sườn mặt hoàn mỹ của Phó Vĩnh Kiệt, ngón tay vuốt lên cánh mũi cao thẳng, trượt xuống đôi môi mềm mại, bất giác y mỉm cười. Đây là lần đầu tiên y nghiêm túc ngắm nhìn trượng phu của mình, là người nửa đời còn lại cùng mình bạch phát tề mi.

- Ngắm đủ chưa?

Bàn tay bất ngờ bị người nắm lấy, mà Phó Vĩnh Kiệt lúc này đáng ra say đến bất tỉnh lại từ từ mở mắt, trong con ngươi không có lấy một tia mơ hồ. Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Chu Hằng, Phó Vĩnh Kiệt kéo mạnh tay y, để y ngã lên trên người mình, thân thể trên tay chỉ cách một tầng áo mỏng, xúc cảm chạm đến như có như không mà vô cùng chân thực.

- Thế tử, ngài...ngài....

Nhìn người đè lên mình bất ngờ đến mức lắp bắp nửa ngày vẫn không nói ra được một câu, liền bật cười hôn lên chóp mũi Chu Hằng:

- Thấy ta tỉnh táo khanh khanh liền kích động như vậy?

Chu Hằng dãy dụa muốn thoát khỏi tư thế ám muội này, nếu tiếp tục nằm, y lại sợ bản thân không giấu được trái tim đang đập bang bang như nai con chạy loạn của mình. Phó Vĩnh Kiệt nào để cho y như ý, bàn tay rắn chắc đè lên lưng y, ,buộc y trực tiếp nằm trên l*иg ngực mình, bàn tay còn lại gạt những sợi tốc rũ lòa xòa che đi gương mặt khả ái kia.

- nếu ta không giả say, làm sao cẩu hoàng đế chịu để ta về bên cạnh khanh khanh, ngươi nói xem, vì ngươi mà ta ngay cả tội khi quân cũng dám làm, ngươi nghĩ sẽ đền bù cho ta như thế nào đây?

Chu Hằng bây giờ trong tình thế này, còn có suy nghĩ được chuyện gì, chỉ thấy thân người bên dưới vô cùng rắn chắc, nhịp tim người nọ mỗi một cái đập dường như đánh thẳng vào trái tim của chính mình, y căng thẳng đến cả người căng cứng như một khúc gỗ, chăm chăm nhìn Phó Vĩnh Kiệt.

Nhìn biểu tình đáng yêu của tiểu nhát gan, Phó Vĩnh Kiệt không kiềm được xúc động muốn trêu đùa y một chút.

- Tiểu nhát gan, mau cởϊ áσ cho ta.

Chu Hằng không phải người chưa trải sự đời, y biết vào đêm tân hôn sẽ làm những chuyện gì, nhưng đối mặt với vẻ đẹp nghịch thiên của Phó Vĩnh Kiệt, nhất là khi trong người hắn còn tỏa ra một ít hơi rượu, tay chân y lúc này không nghe lời liền trở nên luốn cuống.

- Thế tử,,, chàng vươn tay...

Sau đó thuận lợi cởi lớp áo tân lang bên ngoài cho hắn. Chiếc áo được lấy ra, một hương thơm nhè nhẹ phớt qua chóp mũi, đó là mùi thơm của Phó Vĩnh Kiệt, y liền không tự nhiên mà đặt chiếc áo qua một bên.

Như bị một thế lực nào đó ngông cuồng đoạt xá, y bất ngờ xoay người, ngồi lên trên bụng Phó Vĩnh Kiệt, bàn tay đưa đến tháo thắt lưng hắn ra, sau đó từng lớp áo nhanh chóng được mở rộng, người nằm trên giường liền lộ ra một mảng da thịt có chằn chịt vết sẹo trước mắt y.

Lúc này liền tới phiên Phó Vĩnh Kiệt bất ngờ,,, hắn chỉ là muốn trước tiên trêu chọc thê tử một chút, để y bỏ xuống phòng bị với chính mình. Không ngờ con thỏ nhỏ này vậy mà bị hắn chọc đến nổi giận trèo lên người hắn làm bậy. À không, y làm đúng! nên như vậy.

- Khanh khanh là muốn như vậy ăn sạch vi phu sao? chờ vi phu đi tắm.

Chu Hằng cũng không có trả lời, cúi người đặt môi hôn lên từng vết sẹo chằn chịt trên người Phó Vĩnh Kiệt, vài vết sẹo trên ngực còn dày đặc đến mức chồng chéo lên nhau. Một giọt nước mắt của y rơi ra, rơi xuống l*иg ngực hắn, cảm giác như bỏng rát đến da thịt.

hắn hốt hoảng:

- Khanh khanh, sao ngươi lại khóc, nếu chưa chấp nhận được ta, ta có thể chờ,, khanh khanh,,,xin lỗi...ưʍ....

Một nụ hôn đặt lên môi Phó Vĩnh Kiệt, ngăn lại những lời hắn đang nói, y mυ"ŧ nhẹ vào môi dưới của hắn, sau đó lưu luyến rời ra.

- Thế tử, ta đau lòng!

Một câu nói mềm nhẹ như dòng nước mát rót vào trong lòng Phó Vĩnh Kiệt, con thỏ nhỏ vì hắn mà đau lòng đến rơi lệ, đôi môi nhẹ hôn lên khóe mắt còn ươn ướt của y nói:

- Không đau lòng, lúc trước đó chính là trách nhiệm của ta.

Bàn tay y vẫn lướt qua từng đường nét chằn chéo trên làn da y, mãi lúc lâu mới mở miệng nói:

- Sau này,,,không cho phép ngài liều mạng như vậy nữa.

Soạt một tiếng, Phó Vĩnh Kiệt liền đảo khách thành chủ, đặt y nằm dưới thân mình, cúi thấp ngậm lấy vành tai của y nói nhỏ:

- Tất cả vi phu đều nghe theo ngươi!!!

- Ưm,,,,thế tử...đừng như vậy...chỗ đó......