Chương 43. Không được để người vu oan

Phó An Sinh kéo tam di nương đứng dậy, sắc mặt càng lạnh lẽo hướng về phía Chu Hằng.- Phụ thân, xin nghe nhi tức giải thích.

Chu Hằng bây giờ rất lười gây chuyện với bọn người này, chỉ mong một lời giải thích có thể xoa dịu tình huống, mặt khác Phó Vĩnh Kiệt hiện nay không có trong phủ, nếu trực tiếp để A Nhất xử lý bọn họ cũng có hơi không hợp lý.

- Hầu gia,, người đừng trách tội chủ mẫu, vừa rồi do thϊếp thân không cần thận suýt ngã xuống hồ sen, hoàn toàn không phải chủ mẫu cố ý muốn đẩy ngã thϊếp thân.

Phó An Sinh trừng mắt nhìn đến Chu hằng, quát lớn:

- Còn có chuyện này, Chu Hằng, có phải ngươi được Kiệt nhi sủng liền quên mất thân phận của mình không? vừa làm chủ mẫu, quay lưng lại quên mất bản thân cũng từng là thứ tử, liền muốn ức hϊếp người khác?

Chu Hằng cúi mặt, đôi chân mày nhíu chặt.

- Thiên a~, lão bất tử này bao giờ lại lắm mồm như vậy? thật chán ghét.

Ngẩng mặt, ánh mắt Chu Hằng chằm chằm nhìn đến tam di nương Kiều thị, vẻ mặt chăm chú lại nghiêm khắc, không giống vẻ ôn hòa của hắn thường ngày.

- Ngươi nói, biết ta không thích ngươi nên phải cố lấy lòng thân cận? còn tố cáo suýt nữa ta đã đẩy ngươi xuống hồ sen? có phải không?

Tam di nương vẻ mặt khıêυ khí©h đối diện Chu Hằng, giọng nói lại nhỏ như tiếng mèo kêu, còn ra vẻ run run không nên lời:

- Không,,,hầu gia,,,thϊếp không dám có ý đó...

Chu Hằng cười lạnh:

- Ngươi không dám chứ không phải ngươi không có, đúng chứ? Ngươi đến đây..

Một ma ma nhanh chóng tiến tới, kéo cổ áo tam di nương đến bên lang cang, động tác ma ma quá nhanh, Phó An Sinh không kịp giữ người lại liền bị A Nhất ôm đao chặn trước mặt. Nghe tiếng la thất thanh của Kiều thị, Phó hầu gia sốt ruột trừng mắt với a Nhất, quát lớn:

- Phản rồi, tất cả phản rồi,,, ngươi vậy mà dám động thủ ở đây? Chu Hằng, hôm nay bổn hầu phạt ngươi quỳ từ đường..

Mấy nha hoàn thấy chủ tử bị tóm đi, nhưng ngại có lão hầu gia ở đây cũng không dám làm liều náo loạn, một mực cúi đầu im lặng.

A Nhất ánh mắt sắc lạnh nhìn đến Phó An Sinh, bàn tay sẵn sàng cầm chuôi kiếm giống như nếu hắn liều mạng nhào lên cứu tam di nương, lập tức rút kiếm động thủ.

Bên này, Chu Hằng mặc kệ lời Phó An Sinh nóng nảy đe dọa, ánh mắt nhìn đến vị ma ma đang nắm cổ áo tam di nương ra lệnh:

- Ném.

Phịch, Ào....

Bàn chân vị ma ma kia giống như có gắn sẵn đòn bẩy, một cước gọn nhẹ đạp Tam di nương nhào qua lang cang,, rơi xuống hồ sen,,, ào một tiếng,, bọt nước văng trắng xóa một mảng lớn. Nước hồ sen không sâu, nhưng đối vời người bị bất ngờ rơi xuống, sau đó uống một ít nước là điều không thể tránh khỏi. Tam di nương chật vật ổn định thân mình, lớp bùn dưới chân làm nàng ta dãy dụa một hồi lâu cũng chưa đứng vững được. Nước hồ lạnh lẽo, lại náo đến một trận bùn đất đυ.c ngầu nổi lên,,, tam di nương ưa ăn ngon mặc đẹp, lúc này liền kinh tớm đến hoảng loạn:

- Aaaa hầu gia,, mau cứu thϊếp,,,aaaa thật đang sợ...

Phó An Sinh không tin nổi vào mắt mình, nhìn tên nhi tức mới qua cửa chưa bao lâu, ngang nhiên đánh mặt không thèm nể mũi với ông, trước mặt ông liền có thể không chơp mắt ném ái thϊếp của ông xuống hồ.

- Chu Hằng,,, ngươi muốn tạo phản saoo?

Chu Hằng thu vào mắt sự tức giận của Phó An Sinh, cũng không quá sợ hãi, ông ta cùng lắm hô to gọi nhỏ với mình một chút, Phó Vĩnh Kiệt còn đó, có tức giận cỡ nào lão hầu gia cũng không thể vì một thị thϊếp mà trách phạt chính mình.

- Nhi tức biết bản thân hôm nay quá phận, liền tự lĩnh phạt chép gia quy một tháng, mong phụ thân chú ý sức khỏe, đừng tức giận hại thân....

Phó An Sinh nhìn vẻ mặt gọi là " hối lỗi" của Chu Hằng liền tức đến máu muốn dồn lên não, tại sao? hết lần này đến lần khác, một đứa Phó Vĩnh Kiệt còn chưa đủ chọc đến ông ta ngứa gan, lại thú về một đứa Chu Hằng giảo hoạt miệng lưỡi khiến ông không khi nào được ăn quả ngọt. Ông trời, cuối cùng Trung dũng hầu phủ này dính phải cái nghiệp gì a~

Chu Hằng hành lễ, dẫn người rời khỏi lương đình, bên dưới hồ sen, đám nha hoàn của tam di nương vất vả lắm mới kéo được nàng ta lên, một thân hôi hám nhếch nhác, bộ quần áo hồng phấn đắt tiền lúc này chỗ chỗ đều là bùn đất, nhìn đến thảm hại.

- Hầu gia....huhuhu....

Phó An Sinh nhìn thấy bộ dáng dơ dáy của nàng ta, liền ghét bỏ phất tay áo rời đi, bỏ lại một câu:

- Tốt nhất ngươi ngâm mình cho tốt,, mùi thật khó ngửi...

Tam di nương sắc mặt tái xanh, tức giận muốn phát điên, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến rỉ máu...

- Chu Hằng...Chu Hằng,, ngươi dám ném ta xuống hồ sen....ngươi sẽ phải trả giá...aaaaaaaaaa

Bọn nha hoàn nhìn dáng vẻ dữ tợn của di nương, trong lòng rung rẫy, trở về chắc chắn bọn họ sẽ bị người này trách phạt. Mỗi một người đều âm thầm thở dài.

- Rõ ràng hậu thuẫn, tài trí không bằng chủ mẫu, lại năm lần bảy lượt mang thân đến gây sự.....

- Còn đứng chết trân ra đó, không mau dìu ta trở về...

Tiếng thét của tam di nương liền gọi tỉnh mấy tâm hồn đang treo lơ lừng của bọn nha hoàn. Một đám người lúc tới hiên ngang, lúc này ướt sũng nâng đỡ nhau đi về.

Một canh giờ sau:

Chu Hằng vừa ăn bánh hoa đào của cửa hàng Tô Ký, vừa câu được câu mất kể lại sự tình buổi sáng cho Phó Vĩnh Kiệt nghe, làm hắn nhìn y với đôi mắt tán thưởng:

- ta còn chưa biết được khanh khanh có một bộ mặt đanh đá như vậy đâu nha~

Chu Hằng nhìn hắn, lại nói:

- Bản thân ta không có nghĩ đến, nhưng ả ta lại nói ta muốn đẩy ả xuống hồ sen, không lẽ ta phải còng lưng gánh nỗi oan ức này?

Phó Vĩnh Kiệt vui vẻ phủi ít vụn bánh rơi trên y phục của Chu Hằng, cũng gật đầu đồng ý:

- khanh khanh nói đúng, chỉ có chúng ta đi ức hϊếp kẻ khác, khi nào đến lược mấy kẻ kia đến gây sự đâu? nếu có lần sau, ta liền cho A Nhất trực tiếp đá nàng ta văng ra hầu phủ.

Một chút phiền muộn buổi sáng sau khi Phó Vĩnh Kiệt trở về liền tiêu tan hết, trong phòng tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ, vui vẻ đến lạ thường.

- Thế tử, ngày mai tảo triều về nhớ mua cá nấu chua ở phố đông...

- Còn gì nữa?

- Một ít bánh kẹo ở Phúc ký

- Được, đều mua cho ngươi...

- Còn nữa, còn nữa,,,,,,

A Nhất đứng bên ngoài nghe cuộc đối thoại của hai người kia, vẻ mặt khinh thường nói thầm:

- Những kẻ nhàm chán!

Sau đó, trong lòng bất giác nhớ đến một người, đã hai ngày rồi không có đến thăm y, không biết vết thương trên chân đã khỏi chưa.

- Chậc! Tiểu rắc rối, không khi nào nhớ đến y mà y không có việc khiến người khác bận tâm!