Chương 7. Hứng thú hậu thuẫn cho y làm chuyện xấu 1

Cuối tháng 12, hoàng cung mở cuộc săn bắn mùa đông.Bên ngoài cánh rừng rộng lớn, là hàng hàng lớp lớp lều trại được dựng khí thế ngút trời, người có thể tham dự đông săn toàn là các trộng thần triều đình cùng với gia quyến của bọn họ, chung quy là ai được sủng ái trong phủ mới được dẫn theo. Lúc này là cơ hội để các quan viên trong triều mang nữ nhi, nhi tử xuất chúng của nhà mình đến để lấy lòng hoàng đế hoặc lôi kéo thế lực.

Đáng lẽ ra nhà Chu thị lang không có trong danh sách mời, nhưng xét tới quan hệ thông gia với Trung dũng hầu phủ nên cũng được nằm trong những người tham gia. Chu hằng thân là thế tử phi tương lai tất nhiên được Phó Vĩnh Kiệt mang theo bên người, còn Chu Đại Ngọc bị Ngụy thị làm phiền đến mức phải chấp nhận mang đứa con trai không có tài thiện xạ như Chu Hạo theo. Trong đầu Ngụy thị đã sớm vạch ra sẵn cho con trai một kế hoạch hoàng mỹ để có thể gả vào Trung dũng hầu phủ.

Trong lều trại của hoàng đế, Trác Vân Niên trơ mắt nhìn hai bóng người một trước một sau vén rèm đi tới, một cao lớn vững chải là Phó Vĩnh Kiệt, còn người nấp sau lưng hắn không cần đoán cũng có thể biết là thứ tử của Chu thị lang kia. Thấy hoàng đế, Chu Hằng vội vã quỳ xuống hành lễ, nhớ đời trước, người này sát phạt quyết đoán, là một minh quân hiếm có trong thiên hạ.

Đầu gối vừa khụy xuống, cánh tay liền bị người đỡ lấy, kéo y đứng dậy. Là Phó Vĩnh Kiệt đang ngăn cản y.

“Sàn gỗ cứng như vậy, quỳ làm gì?”

Chu Hằng trố mắt nhìn vị Chiến thần quân kia, ngươi thân là đại thần xả thân vì nước, ngươi không quỳ hắn không trách ngươi, còn ta chỉ có một cái mạng, ta không quỳ hắn lấy mạng ta có được không. Thấy ánh mắt trân trối sợ hãi của tiểu nhát gan kia, Phó Vĩnh Kiệt còn lại lôi y qua mộ bên, ấn y ngồi xuống ghế, bản thân mình lại chọn một nơi gần đó cũng ngồi xuống.

Trác Vân Niên nhìn người ngang nhiên mang thê tử chưa qua cửa đến chỗ mình tác yêu tác phúc, lại truyền âm đến bên tai hắn.

“ Kêu ngươi đến bàn chính sự, ngươi mang con thỏ xù lông này đến làm gì”

Phó Vĩnh Kiệt trừng mắt nhìn hoàng đế “ Thỏ là để ngươi gọi sao?, cẩn thận ta cắt đầu lưỡi ngươi”

Nhìn hai người kia mắt qua mài lại, bản thân mình như một tên ngốc mà ngồi đây, chân lạnh đến sắp tê cứng rồi, Chu Hằng thức thời đứng lên xin phép:

“Hoàng thượng, thế tử, trong lều hơi ngợp, có thể cho ta đi dạo xung quanh không?”

Trác Vân Nhiên chỉ đợi có câu này, liền rất tốt tính nói “Phía sau lều trại này có một hồ nước, có lẽ vài tiểu thư công tử cũng đang ở đó ngắm cảnh, ngươi có thể đi”

Liền có một cung nữ tiến tới dẫn đường cho Chu Hằng rời khỏi đó. Phó Vĩnh Kiệt nhìn theo đến lúc bóng lưng kia đi mất hút, mới chịu quay lại bàn chuyện chính sự.

“Trong rừng tổng cộng có bao nhiêu mai phục?”

Phó Vĩnh Kiệt trả lời: “ Ước tính hơn 5000 người” – Sau đó còn bồi thêm 1 câu “ Chưa tính cả ám vệ bên người các đại thần của ngươi”

Trác Vân Niên ngẫm tính: “ Với số người theo ta đi đông săn, chắc chắn bại trận”

“ nếu mỗi tên đâm ngươi 1 đao, hoàng cung sẽ có một nồi há cảo nhân thịt hoành tráng”

Sắc mặt hoàng đế thâm trầm “ thật tình là hạ hết vốn liếng cho ta mà,,,ta không đáp lễ thật thấy phụ lòng thần tử”

Phó Vĩnh Kiệt ném đến trên bàn hoàng đế một cái kèn hình đầu lâu.

“ Khi dụ được chúng ra hết, thổi lên ba tiếng, có người giúp ngươi dọn dẹp”

Trác Vân Niên khó hiểu nhìn hắn: “ngươi không phải sẽ đi cùng ta sao?”

“ bên người còn có một tiểu nhát gan, không tiện!”