Chương 7: Anh ấy đã trở lại

Lời tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng, Kỳ Thiên Hà nhìn Hà Mạnh Lâm bằng ánh mắt kỳ quái.

Để làm dịu bầu không khí, Cô Cốc nói: “Đừng suy nghĩ quá nghiêm trọng, kẻ sát nhân có thể không ở trong chúng ta.” Sau khi suy nghĩ, nói thêm: “Tại sao tối nay chúng ta không ở phòng khách cùng nhau từ đó có thể giám sát lẫn nhau."

“Tốt nhất là không nên làm vậy.” Kỳ Thiên Hà đột nhiên nói: “Lúc ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy trên cửa viết một cái tên.”

Cô Cốc sửng sốt một chút, sau đó chạy tới xác nhận, có chính xác sáu phòng cho khách, bên ngoài mỗi cánh cửa đều khắc tên người chơi. Kỳ Thiên Hà đi xuống vẻ mặt nghiêm túc, cậu nói đúng, nếu bọn họ đã đặc biệt đánh dấu phòng riêng của mình, nên ở trong phòng khách sẽ không phải là điều khôn ngoan.

Theo ý tứ của phó bản, rõ ràng là họ nên ở trong một phòng đơn.

Cô Cốc cau mày nói với Thẩm Thiền: “Vốn dĩ chúng ta có thể chen vào một phòng, nhưng bây giờ xem ra điều đó không thể thực hiện được.”

Có người quen ở bên cạnh có thể giúp bản thân tỉnh táo và sẽ cảm thấy thoải mái hơn vào ban đêm.

Lúc này, Kỳ Thiên Hà bị thu hút bởi một chiếc đài cũ đặt trên tủ, bước tới ấn công tắc——

"Hiện tại hung thủ đang bỏ trốn... Tư tư... Hắn được coi là kẻ biếи ŧɦái đáng sợ nhất thời đại này... Tư Tư..."

Tiếng radio vang lên rồi tắt đi, cuối cùng chìm vào im lặng.

Kỳ Thiên Hà dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào nó hai lần nhưng không cứu được chiếc radio bị hỏng.

Theo nhịp đập dồn dập, ngọn đèn pha lê trong biệt thự lóe lên, cơ thể mọi người theo bản năng cứng đờ, may mắn là đại sảnh nhanh chóng lấy lại ánh sáng.

Thẩm Thiền yếu ớt nói: “Hay là đi vào phòng bếp xem xem?”

Gạt kẻ sát nhân sang một bên, không có đủ thức ăn và nước uống, cậu thậm chí còn không thể sống sót dù chỉ ba ngày chứ đừng nói đến bảy ngày.

Hà Mạnh Lâm là người đầu tiên ra tay, những người chơi khác cũng theo sau, đại khái là sợ không đủ đồ ăn, có người ăn hết.

Kỳ Thiên Hà không có tham gia vào đội ngũ, xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn có thể nhìn thấy bên ngoài biệt thự mấy cây ăn quả, nguồn cung cấp thực phẩm cơ bản nhất sẽ không có vấn đề gì. Nếu không phải đã muộn, ra ngoài hái không an toàn, cậu hiện tại đã hái một ít.

Tin vui đến nhanh chóng: có rau tươi trong tủ lạnh và tất cả gia vị đều có sẵn.

Việc cung cấp nước, điện và thức ăn đều không phải là vấn đề, mọi người lên lầu nghỉ ngơi cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, tuy nhiên khi nhìn thấy những cái tên khắc trên cửa, trái tim họ lại chợt dâng lên đến cổ họng.

Tên người chơi được sắp xếp thành hàng dọc, thoạt nhìn trông giống như bia mộ.

Cánh cửa này mang đến cho Kỳ Thiên Hà một cảm giác rất xấu, không phù hợp với sự xa hoa của biệt thự, ngay cả đồ trang trí trong biệt thự cũng vô giá, nhưng tất cả các cánh cửa đều được làm từ cửa gỗ cũ, nếu dùng một chút lực, chúng sẽ kêu cót két.

Đằng sau cánh cửa là một thế giới khác, một thế giới đầy xa hoa và lãng phí.

Trong phò bản, một nơi ở như vậy chắc chắn không hề dễ chịu.

Riêng tủ thôi đã có mấy cái, không gian rộng đến mức cho dù có người ẩn nấp cũng khó phát hiện. Kỳ Thiên Hà nằm ở trên giường liếc mắt nhìn tủ quần áo bên cạnh, luôn có cảm giác như bị người ta nhìn trộm qua khe hở.

"Tôi sẽ chợp mắt một lát."

Cơ thể chỉ chiếm một bên của chiếc giường lớn, bất kể con vẹt có đồng ý thức canh hay không, cận dự định sẽ ngủ trước rồi nói sau. Bọn họ phải ở lại vài ngày nên cậu phải ngủ đủ giấc.