Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chí Tôn Chi Lộ

Chương 103: Mộc lão kinh sợ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếp đó Hoàng Phủ Thiên cảm nhận bản thân nhận ra thân thể như được tưới thêm mệnh tinh khí vậy, hắn rõ ràng cảm thấy thân thể của mình phát ra sinh khí dày đặc.

- Vậy là ta đã được thêm một trăm năm thọ nguyên sao?

Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được biến hóa nhưng bản thân thấy hơi khó tin, liền hướng tới cái cây hỏi.

- Đó là dĩ nhiên. Thiên niên linh nhũ của lão hủ há có thể nói điêu.

Mộc lão tràn đầy tự tin truyền âm.

Tại cả hai đã tách ra không có cách nào nói trực tiếp mà cần truyền âm.

Hiện tại Hoàng Phủ Thiên đối với lời nói của Mộc lão cũng không tiếp tục hỏi thêm điều gì.

- Nếu Mộc lão đã tuân thủ chữ tin rồi thì ta cũng sẽ tuân thủ giao hẹn, mời tiền bối tiến vào trong Linh Hồn giới của ta.

Hoàng Phủ Thiên nhận được chỗ tốt cũng tuân thủ theo giao ước, sảng khoái nói. Một trăm năm thọ nguyên, không phải ít, e rằng Thiên Nguyên cảnh cường giả cũng đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu. Thêm nữa sau này có lão bất tử này ở bên cũng có không ít lợi ích, cho lão vào trong Linh Hồn giới, có lẽ thật sự là cục diện đôi bên đều có lợi.

- Tiểu hữu tương lai sẽ vì quyết định ngày hôm nay mà mừng rỡ.

Mộc lão truyền âm nói.

Hoàng Phủ Thiên cũng không để tâm hỏi:

- Chuyện này đợi ngày sau nói, bao giờ Mộc lão tiến vào trong Linh Hồn giới đây.

- Lão hủ cần vài khắc chuẩn bị. Tiểu hữu xin hãy thả long tâm thần.

Mộc lão nói.

Lúc này đại thụ bỗng run rẩy, từng đoàn lục sắc từ quanh thân kia trong bắn ra tứ phía, len lỏi khỏi tòa sơn cốc mà bắn ra ngoài.

Ngay sau đó, ở bên ngoài Mê Vụ Tử Cốc phát sinh ra biến hóa khiến người khác phải há hốc mồm.

Chỉ thấy trong Mê Vụ Tử Cốc tới một cái cây còn khó mọc ra lúc này mặt đất nức toác, xuất hiện một cái ngọn cây nhỏ, cây nhỏ này lấy tốc độ phát triển cực nhanh tới mắt thường cũng thấy được.

Chồi mọc ra cái cây gầy gò, không lâu lắm cây nhỏ kia phát triển cao tới nửa thước bên cạnh đó những hoa cỏ ở vị trí cái cât đó đã trong nháy phát triển mạnh mẽ, tốc độ sánh ngang với cây nhỏ gầy gò kia.

Mà không chỉ ở vị trí này, tất cả các nơi trong phạm vi sơn cốc này mọc ra rất nhiều các cây đó.

Tựa hồ chỉ cho khoảng khắc mà sơn cốc vốn tới cỏ cũng không thể sống được lại biến chuyển nhanh chóng mặt, dần dần có từng bụi cỏ xanh um tươi tốt kéo dài, bông hoa bắt đầu trổ bông bên cạnh từng các cây thụ mọc lên. Một cỗ sinh khí nồng đậm trong nháy mắt bao trùm cả tòa sơn cốc, mỗi ngụm hít thở cũng cảm thấy sảng khoái.

Mà làn sương dày đặc chậm rãi bị cây thụ hấp thu, không quá nhanh nhưng có lẽ một thời gian sau sương mù ở đây liền bị bọn chúng hấp thụ hết, để lộ ra quanh cảnh như một bức họa của tự nhiên sinh ra.

Lúc này cây đại thụ ở chỗ sâu sơn cốc dần biến đổi. Từ thân đại thụ mười mấy người ôm cũng không hết từ từ co rút lại nhanh chóng, không đầy một lát sau cây thụ liền trở thành một cái cây già, thân gỗ mục nát. Chỉ còn một nhánh cây nhỏ là vẫn bừng sinh cơ. — QUẢNG CÁO —

Cái nhánh cây nhỏ huyễn hóa ra một thân ảnh lục sắc, lão nhân này thần thái nệt mỏi không chịu nổi, thân thể gầy yếu, giống như ngọn nến trước gió, tùy thời liền tan.

Hư ảnh nhìn Hoàng Phủ Thiên khó nhọc nói:

- Tiểu... Tiểu hữu, lão hủ chuẩn bị tiến vào.

Hoàng Phủ Thiên gật đầu nói:

- Mộc lão, mời ngài tiến vào.

Hoàng Phủ Thiên đã xếp bằng, toàn thân thả lỏng, cho Mộc lão tiến vào.

Mộc lão gật đầu, đem cái cành cây đoạn khỏi thân, sau đó hóa thành lục quang trực tiếp chui vào trong mi tâm của Hoàng Phủ Thiên.



Thân thể Hoàng Phủ Thiên khẽ run lên, sau đó như tạm thời ý thức rời thể, thân hình bất động.

Mộc lão thuận lợn tiến vào trong Linh Hồn giới. Lão nhìn không gian của Hoàng Phủ Thiên thầm gật gù nói:

- Quả nhiên không sai mà, Linh Hồn giới này so với Thiên Nguyên cảnh có Thần hồn ít nhất cũng hơn gấp rưỡi.

Linh Hồn giới của Hoàng Phủ Thiên lập lòe ánh sáng, không gian tương đối rộng.

Mộc lão nhìn xung quanh hài lòng nói:

- Như vậy lão hủ liền có thể an tâm ở chỗ này khôi phục rồi.

Đúng lúc này tiểu khô lâu trong Khí Hải cảu Hoàng Phủ Thiên kêu lên lách cách ngẩng cổ lên trên nhìn tới vị trí của Linh Hồn giới, đôi mắt rỗng giống như nhìn thấu mọi việc phát sinh trong này, biết được Mộc lão đã xâm nhập vào địa bàn của nó, thân hình vỗn chả bao giờ cử động lập tức biến mất.

Mộc lão vốn đang định cắm rễ xuống đây bắt đầu ôn dưỡng thì run lên hoảng sợ nói:

- Trời ơi, sao ta lại cảm nhận được Âm Sát khí nặng như vậy!

Tức khắc một đầu khô lâu khoanh chân đã tiến vào bên trong Linh Hồn giới của Hoàng Phủ Thiên. Hốc mắt lập lòe hỏa diễm lam sắc nhìn chằm chằm vào cành cây của hóa thân Mộc lão.

Mộc lão run rẩy, mắt già mở to như muốn ngất, lão thét:

- Quỷ… gặp quỷ rồi. Tiểu tử này lại tu luyện ra Linh, còn là Linh hình khô lâu, là một tên ma tu rồi.

Tiểu khô lâu nhìn Mộc lão như đô ngon, cánh tay xương phát ra âm sát khí tới đáng sợ như muốn chộp lấy cành cây.

Mộc lão hoảng hốt, vội điều khiển cành cây di chuyển tránh thoát khỏi khô lâu, vừa chạy vừa mắng Hoàng Phủ Thiên:

- Tiểu tử khốn nạn nhà ngươi, hóa ra ngươi có âm mưu này từ sẵn. Ngươi vốn chẳng phải Huyền Nguyên cảnh gì cả. ngươi sớm đã có “Linh”, ngươi là một tên đại năng chuyển thế. Ngươi lợi dụng ta giúp ngươi mở ra Linh Hồn giới, rồi ta vào Linh Hồn giới là muốn trần áp lão hủ. Lão hủ quả thật mù rồi. Lão hủ có chết cũng không để ngươi đắc ý đâu.

— QUẢNG CÁO —

Trong Linh Hồn giới, một bộ khô cốt cùng một cành cây đang chơi đuổi bắt, đúng là khá quái dị. Cành cây còn huyễn hóa ra bóng hình ông lão mà chửi loạn hết cả lên.

Khô lâu càng di chuyển càng nhanh, trái lại sắc khí ở cành cây càng ảm đạm, tốc độ càng chậm.

- Tôi rồi, lão hủ cuối cùng không tránh được cái chết.

Cuối cùng khi cành cây trở nên chập chạm rõ ràng, khô lâu liền xuất hiện cánh tay tính chộp lấy cành cây. Mộc lão lúc này mặt xám như tro, nhắm mắt thẩm nhủ.

Rất nhanh trôi qua không có cảm giác gì, mở mắt ra liền thấy khô lâu đã thu tay lại từ lúc nào. Lão vui sướиɠ nói:

- Lão hủ vẫn chưa chết! Thật sự còn sống.

- Này Mộc lão, lão đang nói cái gì thế hả. Sao mà lão chết được, không phải lão tiến vào Linh Hồn giới của ta để ôn dưỡng sao.

Trong không gian vang lên tiếng nó khó hiểu.

Mộc lão quay đầu tìm kiếm chủ nhân giọng nói, phát hiện ra một đoàn hồn thể nhỏ bé đang ngồi trền đầu khô lâu. Nhìn thấy người này lão trừng to mắt, phi thân về phía đó, chỉ tay mắng:

- Ngươi… ngươi cũng thật độc ác, bầy ra cái kế này dụ ta vào đây để muốn ép chết ta phải không. Giờ ta đã là cá nắm trên thớt ngươi còn muốn giễu cợt ha sao?

Bộ dáng hùng hổ của Mộc lão khiến Hoàng Phủ Thiên ngồi trên đầu khô lâu thập phần khó hiểu hỏi lại:

- Ta muốn ép chết lão? Lão đùa gì vậy, lão chính là người muốn tiến vào Linh Hồn giới của ta nương nhờ cơ mà, sao giờ lại nói như vậy.

- Ngươi còn giả bộ, nếu không phải ý định của ngươi thì Linh của ngươi há lại tấn công lão hủ. Hiện nay còn có thể dùng Thần hồn nội thị, rõ ràng ngươi là cường giả đoạt xá trùng sinh, chắc chắn ham muốn năng lực của lão hủ nên mới bày ra trò này dụ ta. Thả nào Linh Hồn giới của ngươi to như vậy. Ta phải sớm biết.

Mộc lão đầu không tin, cứ liên tục khăng khăng Hoàng Phủ Thiên là cố ý muốn bức chết lão.



- Linh? Ý lão là tiểu khô lâu này được gọi là Linh?

Hoàng Phủ Thiên không nghĩ tới tiểu khô lâu này cũng có danh tự để gọi. Cường giả đoạt xá trùng sinh, nghĩ là trong thế giới này cũng có nhiều cường giả có thể ngưng tụ ra tiểu khô lâu giống hắn.

Mà khoan đã, tại sao tiểu khô lâu này lại sống xuất hiện ở Linh Hồn giới nhỉ? Vốn nó vẫn luôn ở Khí Hải mà.

- Mộc lão khoan đã, nghe ta giải thích. Ta thật sự không phải cường giả trùng sinh gì đó, cũng không biết Linh mà lão nói là gì. Nếu ta thật sự mà như thế thì lão bị tiểu khô lâu này chộp lấy ăn rồi, cần gì ta phải xuất hiện ở đây nói nhảm với lão đúng không. Nên hãy nghe ta giải thích.

Hoàng Phủ Thiên cười khổ nhìn Mộc lão xù lông lên kia mà an ủi. Hắn cũng không nghĩ tới tiểu khô lâu này lại nhảy được lên Linh Hồn giới này.

Mộc lão hồ nghi nhìn Hoàng Phủ Thiên, bộ dáng của hắn không giống nói dối. Lão lẩm bẩm:

- Không lẽ thật sự là vậy, nhưng Võ Đạo tứ cảnh từ bao giờ có thể ngưng tụ ra Linh được vậy! Trước cứ xem tiểu tử này giải thích như nào.

Lão vội thu lại dáng vẻ kia, từ tốn nói:

- Trước ngươi hãy thử giải thích cho ta xem xem.

Hoàng Phủ Thiên sờ đầu khô lâu nói: — QUẢNG CÁO —

- Tiểu khô lâu này đích thực là của ta, nhưng là do công pháp của ta tu luyện hóa thành. Bình thường nó ở Khí Hải, không nghĩ tới nó có thể xuất hiện ở trong đây. Chắc nó nghĩ Mộc lão là kẻ xâm nhập liền tấn công lão.

- Công pháp tu thành Linh! Còn ở trình độ võ đạo tứ cảnh đã hình thành!

Mộc lão nghe xong sắc mặt còn cổ quái hơn lão vốn không thể tin, nhưng chợt nhìn tới thần hồn của Hoàng Phủ Thiên ở đây, dần dần thông suốt.

Đúng vậy, Thần hồn của hắn ta ở đây thì làm sao có thể ngưng tụ ra Linh được. Tu thành Linh chính là Thần hồn cùng Linh dung hợp lại thoát khỏi phàm nhân trở thành Thiên Nhân. Trừ phi thực như hắn nói công pháp tu luyện ngưng tụ ra Linh! Trên đời vạn pháp, thứ ta không biết cũng không có gì lạ.

- Khụ khụ, vừa rồi lão hủ thất lễ. Tiểu hữu xin đừng trách tội.

Mộc lão khi đã đoán được đại khái vội nói, vốn cho rằng tiến Linh Hồn giới của một tên Huyền Nguyễn cảnh thì không bị đối phương đe dọa áp chế, giờ đây liền gặp phải một tên quái thai, tu thành Linh ở trình độ này. Giờ lão cũng không thể quay đầu ra đi, bản thể của lão đã cạn kiệt sinh lực rồi, giờ chỉ còn cách tiếp tục ở đây tu luyện thôi.

Mà lão không muốn tương lai ăn khổ liền mau chóng xin lỗi Hoàng Phủ Thiên chân thành.

Hoàng Phủ Thiên lắc đầu cười, lão già này lật mặt thật nhanh, chưa gì đã đổi xưng hô rồi. Hắn nói:

- Đây cũng là lỗi của ta, khiến Mộc lão kinh sợ rồi. Ta sẽ đưa tiểu khô lâu này quay lại Khí Hải.

- Vậy xin nhờ tiểu hữu.

Mộc lão đối với tiểu khô lâu rất kiêng kị, sợ tiểu khô lâu mà ở đây liền hứng lên đem lão hấp thụ thì đúng là tìm ai mà khóc đây.

Hoàng Phủ Thiên tâm niệm vừa động liền biến mất khỏi Linh Hồn giới.

Lúc này Mộc lão mới an tâm, vội đem bản thân cắm xuống Linh Hồn giới của Hoàng Phủ Thiên, cành cây bắt đầu phát triển chậm rãi. Không lâu lắm, trong Linh Hồn giới liền có một mảnh nhỏ lộ ra vẻ sinh khí.

Quay về Khí Hải, hắn tâm niệm với tiểu khô lâu để ngăn cản hành động như thế. Nhưng hắn thật sự tò mò xem tại sao tiểu khô lâu lại có thể tiến vào Linh Hồn giới.

Tiểu khô lâu hiểu, liền cho Hoàng Phủ Thiên “mượn” đôi mắt chứng kiến.

Cảm nhận đôi mắt lủa tiểu khô lâu Hoàng Phủ Thiên liền ngẩng đầu liên nhìn, lúc này giống như khoảng cách từ Khí Hải tới Linh Hồn giới là vô cùng gần. Hắn lẩm bẩm:

- Cái này chẳng lẽ nguyên lý giống cầu bifrost(*) của thần thoại Bắc Âu kiếp trước. Không gian Khí Hải cùng Linh Hồn giới được kết nối với nhau, mà tiểu khô lâu là trường hợp vừa canh giữ vừa có thể đi qua tự do hai nơi bằng cách này giống như thần Heimdall (**). Thật là đủ nhiều kinh ngạc cho một ngày rồi.

P/s: Giải thích:

(*) Cầu bifrost: Trong thần thoại Bắc Âu, Bifröst là cây cầu nối Midgard, nơi ở của người trần với Asgard, nơi ở của các vị thần.

(**) Thần Heimdall: là người canh gác cầu bifrost.
« Chương TrướcChương Tiếp »