Chương 5-1: Tôn phu nhân (1)

“Chào giáo sư Lưu.”

“Chào Tôn phu nhân, gần đây bà vẫn khỏe chứ?”

“Tôi muốn tìm giáo sư bàn bạc về thời gian, cô nghĩ thế nào?” Người phụ nữ

trung niên trong video dường như muốn giấu đi nụ cười, có lẽ đang tự

giễu bản thân, nhưng sắc mặt tiều tụy đến như vậy cũng có phần thê thảm, “Giáo sư Lưu đang ở đâu vậy, dạo này giáo sư vẫn khỏe chứ?”

“Cũng không tệ lắm.” Lưu Hà bình thản nói, không nhắc tới vấn đề của mình

trong cuộc sống, cô biết chuyện của Tôn phu nhân - nghe được một vài tin tức ảnh hưởng xấu đến cân bằng tâm lý, nhưng vẫn không đạt được ý

nguyện, “Bà lại bắt đầu mất ngủ rồi sao?”

Giọng điệu của cô mang

theo một chút đồng tình, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, ngược lại

khiến bà Tôn bỏ bữa tráng miệng, bà thở dài, xoa xoa thái dương, “Ba

ngày liền tôi chỉ ngủ bảy tiếng, mắt vừa nhắm lại, liền nhớ tới nhiều

chuyện... Trong công ty, trong nhà, chồng tôi ở đơn vị...”

Lưu Hà chăm chú lắng nghe, nhưng vẫn không thu được hiệu quả, cô thầm chậc một tiếng - video clip tư vấn chính là như vậy, bị chế ngự trong màn hình,

tin tức trao đổi giữa hai bên không rõ ràng và hiệu quả như khi đối mặt

với nhau, chỉ dùng ngôn ngữ chân tay và biểu cảm, không nhận được hiệu

quả tốt.

“Sao vẫn rối loạn như vậy chứ?” Cô nói, đồng tình, giải

thích, quan tâm tới những điều Tôn phu nhân cần nhất, nhưng vẫn không

hỏi thăm được gì.

Trái lại Tôn phu nhân lại cảm thấy vô cùng

thích thú, biểu cảm của bà vui vẻ hẳn lên, giống như một bệnh nhân bị

tổn thương đã lâu cuối cùng cũng tìm được bác sĩ, biết bản thân đã có hy vọng được giải thoát, “Tôi có thể làm gì.... Hả, giáo sư Lưu, cô nói

xem tôi nên làm gì đây, tôi còn có thiếu sót ở đâu, mà con gái của tôi

lại như vậy chứ... Ôi...”

Quả nhiên lại là vì con gái, Lưu Hà

không hề ngạc nhiên: Tôn phu nhân là bệnh nhân tư vấn của cô, khi có áp

lực tâm lý bà đã đến tư vấn ngắn hạn vài lần, có điều về sau cải thiện

thì tạm thời chấm dứt, nhưng đến đợt áp lực tâm lý tiếp theo, bắt đầu

ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày - biểu hiện của bà chủ yếu là mất

ngủ, mà nguyên nhân gây ra áp lực tâm lý, phần nào bắt nguồn từ con gái

của bà ấy.

“Sau khi tư vấn kết thúc lần trước, hai người không

liên lạc với nhau sao?” Cô hỏi, “Quan hệ giữa hai người đã được xoa dịu

một chút rồi phải không? Cô ấy vẫn không đồng ý trở về nhà mừng năm

mới?”

Tôn phu nhân rủ lông mày xuống, bà khẽ thở dài tận đáy lòng, tiếp đó bắt đầu nói ra.

“Lúc mừng năm mời nó đã trở về, vài ngày đầu cũng không tệ, nó vẫn như vậy,

rất dễ giận dỗi... Trở về ăn bữa cơm cùng bạn trai nó, vốn đang nói

chuyện rất tốt đột nhiên nói một cách kỳ lạ, tự đổ lỗi hết cho mình -

tôi cũng không nói mình bị mất mặt, dù sao tôi vốn đã biết mình sinh ra

một đứa con gái không bình thường, mặt mũi của tôi đã không còn gì nữa

rồi...”

Kể xong, bà không khỏi che mặt lại khóc nức nở đứng lên,

mà Lưu Hà lại không có cách nào có thể ngắt mạch cảm xúc của bà ấy đang

dâng trào, vào lúc ấy, một tờ khăn giấy, một cốc nước ấm đều có thể an

ủi được phần nào cảm xúc của bà, nhưng hiệu quả qua lời nói rất thấp,

căn cứ qua kinh nghiệm nhiều lần tư vấn cho Tôn phu nhân, cô chỉ có thể

bày tỏ sự đồng tình mà lắng nghe, cảm nhận sự đau khổ thể hiện qua toàn

bộ màn hình máy tính, ở trong phòng làm việc ngồi yên lặng...

Màn hình chợt hơi rung lên, toàn bộ màn hình video clip đều trở lại như ban đầu, màn hình desktop hiện ra, Lưu Hà nháy mắt vài cái, gần như chưa

kịp phản ứng, một khung chat QQ mới xuất hiện, che khuất nửa gương mặt

của Tôn phu nhân, một icon biểu cảm trong Kim Quán Trường (một bộ phim

của Hàn Quốc) được gửi đến.

Một nick xa lạ nói: *Hi, Lưu tiểu thư, buổi sáng tốt lành~ *

Lưu Hà nghiến răng, đây là lần đầu tiên cô nói tục từ trước tới nay - dĩ nhiên là nói trong lòng - tên Thẩm Khâm này...

“Tôi luôn nói với bà ấy, khuyên bà ấy tới gặp bác sĩ đi, cũng giống như cô

và tôi đúng không, giáo sư Lưu, bệnh này khẳng định là cần phải xem lại, không thể giấu bệnh sợ thuốc được (ý nói giấu giếm khuyết điểm không

chịu sửa chữa)... Nhưng mỗi lần đều như vậy, vừa nói là đã nổi cáu lên

rồi...” Cũng may Tôn phu nhân đang chìm trong cảm xúc của mình, không để ý đến biểu cảm bất thường của Lưu Hà, chỉ tình cờ liếc nhìn bà ấy, chắc chắn bà ấy cũng không nghe thấy gì. “Lúc này cũng không dám nói, có lẽ

đành cùng với ông ấy mà bó tay thôi, mấy hôm tết tôi thật không biết làm thế nào, xem ra trong lòng bà ấy thật sự khó chịu, cơm ăn không ngon,

mai sau không biết bà ấy nên làm thế nào...”

Lưu Hà bắt lấy cơ hội, vừa gật đầu nghe tình hình, vừa tắt âm lượng micro đi.

“Anh Thẩm,“ Cô hung hăng gõ bàn phím, “Cho dù là anh thì cũng nên biết, làm như vậy thật sự rất vô lễ!”

“Lưu tiểu thư!” Thẩm Khâm lại bày ra vẻ mặt vô tội nói, “Vậy cô có biết thế nào gọi là lễ độ không?”

Cút mẹ anh đi... Lưu Hà thật sự kích động muốn dùng bạo lực, bình tĩnh, bình tĩnh lại -

*đừng quấy rầy tôi, anh Thẩm.* Cô nhanh tay gõ chữ, *đó là người mà tôi tôn trọng nhất!*

*Nhân tiện nói luôn, tắt hết tất cả TV và máy tính đi, chiêu này thật sự rất

đáng khen, khiến cho người ta còn tưởng rằng cô có chuyện gì, trái tim

nhỏ bé sợ tới mức nhảy lên bùm bụp, dừng lại đi, cả đêm không ngủ rồi.*

Thẩm Khâm tự quyết định, căn bản không quan tâm tới cô, Lưu Hà cố gắng nín

giận, nhưng vẫn hơi ngẩn người ra - tâm tư của cô tám phần đều để ý tới

Tôn phu nhân, hai phần là sự tức giận, nhưng trực giác của một cố vấn

theo bản năng đã làm cho cô chú ý tới sự khác thường của Thẩm Khâm.

Hình như anh... Đang tức giận, mà nguyên nhân của cơn giận không phải do tối qua bị đùa giỡn, mà là lo lắng cho sự an toàn của cô.

Cảm thấy

có chút kì lạ, cô chớp mắt mấy cái, muốn tìm hiểu nhiều hơn, nhưng không phải là thời điểm thích hợp, chỉ đơn giản gửi "?”, rồi đáp lại một câu:

*Nói sau đi, bây giờ tôi muốn chuyên tâm cố vấn.*

Thẩm Khâm gửi đến một icon biểu cảm tủi thân lớn, nhưng không nói gì nữa,

Lưu Hà định phóng to màn hình video một lần nữa, nhưng con trỏ chuột vừa di chuyển tới nút phóng to, liền dừng lại, cô lại đối mặt với biểu cảm

Pikachu rưng rưng nước mắt của Thẩm Khẩm gửi đến - nó vừa vặn che khuất

gương mặt Tôn phu nhân, làm cho nét mặt của bà thêm phần hài hước.

Lưu Hà hít sâu vài cái, miễn cưỡng kiềm chế nét mặt khó coi, kiên trì nhấn

chuột, một lát sau, Thẩm Khâm như đã ý thức được quyết tâm của cô, hình

ảnh Pikachu bị chuyển sang bên cạnh, gương mặt nức nở của Tôn phu nhân

rốt cuộc đã hiện ra.

Vừa đúng lúc, cô không hề quan tâm tới Thẩm

Khâm, lại mở tiếng micro lên, đúng lúc tạm dừng câu chuyện, nói với bà

Tôn, “Tôn phu nhân, chúng ta hãy thảo luận vấn đề này trước...”

“Tôi biết, tôi biết,“ Tôn phu nhân hơi chột dạ, nên đã dừng lại tự giác tiếp nhận phê bình, ngay cả tiếng khóc cũng ngưng lại, “Phải chia cách ranh

giới giữa tôi và nó lúc ấy... Nhưng tôi thật sự, nói thì dễ nhưng làm

được rất khó, giáo sư Lưu, cô chưa sinh con, cô không biết được đâu,

thật sự khi nhìn vẻ mặt của nó, tôi không thể nào nói mặc kệ được, đó là con gái của tôi, tôi không thể nhìn nó tự hủy hoại chính mình như

vậy...”

Lưu Hà tự nói với chính mình đừng nghĩ tới Thẩm Khâm, chỉ tập trung chú ý tới Tôn phu nhân: Tốt lắm, trước sau như một, lại chỉ

vì một áp lực đó, quan hệ mẹ con tiêu tan rồi.

“Bà cũng phải chịu đựng nhiều rồi.” Cô nói.

Bà Tôn nghe thấy như vậy, càng khóc lớn đứng lên, bà che miệng, vai cứng

nhắc, “Giáo sư Lưu, tôi thật sự, thật sự ở đây chỉ có cô mới hiểu

được... Tôi biết người khác đều chê cười tôi, cô có biết bọn họ đã nói

thế nào không, ông Tôn kia, trong nhà có tiền của thì được lợi ích gì,

con gái đã 28 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, chắc hẳn là có tật xấu...

Tôi thật không dám ngẩng đầu lên, không thể ngẩng mặt lên được, giáo sư

Lưu, tôi đi trên đường đều cảm thấy người ta như đang chọc vào sống lưng của mình, thật sự tôi...”

Khung chat lại rung lên, Thẩm Khâm gửi tới một loạt “????” Lại nữa, khóe mắt Lưu Hà ánh lên, không nhịn được

nhếch miệng. Được rồi, xem ra anh ta đã nghe thấy hết.

*con gái bà ta có tật xấu chính là 28 tuổi vẫn chưa kết hôn sao???*

*ặc???*

Thẩm Khâm nói liên tiếp mấy câu, Lưu Hà đưa mắt nhìn Tôn phu nhân, cố nhấn nhẹ vài phím.

*Suỵt.*

*Ặc, cô không hiểu à, tật xấu của con gái bà ấy là 28 tuổi chưa kết hôn???

Tôi còn tưởng - cô hiểu được, tôi còn nghĩ rằng con gái bà ấy rất hấp

dẫn. Có gì xấu đâu, nếu không đánh bạc, hoặc là thật sự có chướng ngại

cảm xúc gì đó chứ --*

Tình cảm của anh vốn rất chân thành như vậy, Lưu Hà gần như hiểu ý, nở nụ cười xúc động, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thường.

“Chuyện này chúng ta cũng đã nói tới, Tôn phu nhân---” Cô nói, không hề nhìn khung chat của Thẩm Khâm.

“Tôi biết, tôi biết chứ,“ Bà Tôn lau nước mắt, khống chế phần nào cảm xúc

của mình, đối với câu chuyện đó, bản thân cũng chính là một loại trị

liệu, làm cho cô hồi tưởng lại đợt trị liệu lần trước đã thay đổi tâm lý thế nào, “Dù sao, chuyện này rất phức tạp, giáo sư Lưu, cô không phải

người nhà tôi, cô thật sự không hiểu đâu, tôi cũng đã gặp áp lực quá

lớn... Dù sao, chuyện này cũng bắt đầu từ lễ mừng năm mới - ngày hôm ấy, con gái tôi đã giới thiệu người yêu nó, đã ăn một bữa cơm với gia đình

chúng tôi, nó cũng có ý tốt, thu xếp cho chúng tôi...”

“Vậy bà đưa cô ấy đi?”

“Đưa đi, nó không muốn, tôi cũng khuyên can mãi, dù sao vẫn phải ăn một bữa

cơm cùng nhau...” Bà Tôn nói, một tia ân hận mờ mịt lộ ra, nhưng rất

nhanh đã bị bà che giấu đi, “Bữa cơm ấy cũng không tệ lắm, cậu con trai

đó, tuy vóc dáng hơi thấp, không đến 1m7, điều kiện gia đình cũng có vẻ

bình thường, nhưng khá trung thực biết phấn đấu, thu nhập thấp cũng

không sao, như vậy có thể gây khó dễ, sau này sẽ biết đối xử tốt với con tôi, không dễ dàng gây ra chuyện.”

“Ba nó cảm thấy có khả năng,

bên nhà đó cũng rất vừa lòng, con gái tôi vẫn luôn nói, đã 28 tuổi rồi,

thật sự không thể chọn lựa được nữa, sau này càng kén chọn, điều kiện

càng kém, rõ ràng cứ quyết định như vậy, giải quyết dứt khoát, cũng thấy yên tâm... Tháng trước gia đình đối phương tới nhà kết thông gia, chúng tôi sẽ chuẩn bị quà cưới, để tháng này con gái xin phép trở về một

chuyến tổ chức hôn lễ.”

Tôn phu nhân lại khóc lóc, “Gọi điện

thoại tới, con gái tôi lại nổi giận, mắng chúng tôi bị bệnh thần kinh,

những lời quá đàng đều nói hết... Tôi cũng không muốn nhớ lại... Sau đó

nó thay đổi số điện thoại, tìm không thấy người đâu nữa... Ba nó và chú

sợ gặp phải chuyện không may, liền tới Bắc Kinh, nó đã không còn ở đó

nữa, ở công ty cũng bỏ việc rồi...”

Tiếp đó là kể về việc tìm

người, bạn đại học, giáo sư, đồng nghiệp cũ, cấp trên cũ... Lưu Hà vốn

không xa lạ với những chuyện này, mọi thứ diễn ra hai năm trước lại diễn ra: lần đầu tiên Tôn phu nhân tới xin cố vấn, chính là vì nguyên nhân

này, hoàn toàn mất liên lạc với con gái, lo lắng triền miên không ngủ,

thuốc ngủ cũng không có hiệu quả, cứ suy nghĩ lo ngại, không muốn tới

xem bệnh ở phòng khám tâm thần địa phương, có người gián tiếp giới

thiệu, quyết định trị liệu qua video clip với Lưu Hà vì khá an toàn.

“Tôi thật sự không hiểu, mình nuôi dưỡng con gái lớn lên, giáo sư Lưu, chúng ta bỏ tâm huyết ra nuôi lớn con mình, sao nó lại biến thành người như

vậy...” Bà Tôn khóc lớn.

*Hả???*

“Cũng là do được chăm sóc tốt, nên nó mới khó dạy bảo như vậy...”

*Bà ấy thật sự nghiêm túc?*

“Người nhà đó cũng có lỗi vài phần, còn muốn chúng tôi tới thu dọn cục diện

rối rắm, ba nó tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó nữa...”

*wtf? Bà ấy nghiêm túc thật hả?*

Tôn phu nhân đau xót tận đáy lòng, bà cảm thấy nhiều năm giáo dục của bản

thân mình đã rơi vào khoảng không, tình cảm này thật sự có sức cảm hóa,

một người mẹ cảm thấy tình thương mẫu tử của mình đặt không đúng chỗ, sự tuyệt vọng sẽ bao trùm tất cả - nhưng bà ấy nói một câu, Thẩm Khâm liền suy nghĩ, như vậy quả thực giống như một hồi song miệng tướng thanh

(hài hước và châm biếm)

Lưu Hà chỉ có thể cắn bên trong gò má để

duy trì vẻ mặt, cô gật gật đầu, “Tôi hiểu mà, Tôn phu nhân... Vậy còn

hôn lễ bị hủy rồi sao.”

“Mọi người không xuất hiện, làm sao có

thể tiếp tục được nữa chứ, lần này thật sự rất đáng xấu hổ, khiến chúng

tôi không dám ngẩng mặt lên được, mọi người trong huyện nhìn thấy mà chê cười...”

Thao thao bất tuyệt, kể lại toàn bộ tình hình hiện tại, thời gian đã qua 50 phút, Tôn phu nhân thở dài, chấm dứt câu chuyện,

xem ra đã thấy thỏa mãn được phần nào, bà chủ động nói, “Lát nữa tôi còn có chút việc, hôm nay tới đây thôi, giáo sư Lưu, tuần sau tôi sẽ hẹn

gặp cô.”

“Được,“ Lưu Hà nói, “Trước chủ nhật và liên hệ nơi tiếp đón là được rồi, Tôn phu nhân....”

Cô hơi chần chừ, cuối cùng nói, “Tôi còn chuyện này, giải quyết xong xuôi, nếu có thể, cùng con gái tới Bắc Kinh sống một thời gian, thử dung nhập cuộc sống ở thành thị, được không?”

Tôn phu nhân nở nụ cười thân thiện với cô, mặc dù có giao dịch tiền bạc, nhưng ngồi ở đây một tiếng

qua, dù sao bà cũng cảm nhận được ý tốt của Lưu Hà, nhưng dù sao, mỉm

cười chỉ là lấy lệ, qua nhiều biểu cảm nhỏ của cô cho thấy đó nhất định

là một đề nghị qua loa.

“Tôi sẽ cân nhắc, cảm ơn cô, giáo sư Lưu, tuần sau gặp lại.”

Khung chat video tối lại, sau đó tự động tắt đi, Lưu Hà khẽ thở dài, giơ tay

xoa xoa trán, nghỉ ngơi hơn mười giây, cảm thấy tốt hơn rồi, ngẩng đầu

chuẩn bị công việc tiếp theo.