Chương 2: Phỏng vấn

Sáng thứ hai, Dương Nhật Hạ ăn mặc chỉnh tề, mái tóc xanh đã được nhuộm lại nâu, gọn gàng buông xoã sau lưng. Chiếc áo cổ lọ phối với blazer màu be và chân váy dài hoạ tiết da báo vừa thanh lịch vừa thời thượng được Nhật Hạ khéo léo lựa chọn. Bộ trang phục giúp tôn lên chiều cao và dáng người tiêu chuẩn của cô. Gương mặt vốn đã xinh đẹp thanh tú giờ được trang điểm nhẹ nhàng nên càng nổi bật. Sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi, Nhật Hạ bước xuống lầu.

“ Mẹ!”

Dương Hạ Nhi là con gái Nhật Hạ, năm nay vừa tròn 5 tuổi.

Nhìn Nhật Hạ, không ai nghĩ cô là mẹ một con.

Mỗi năm cô bé nhỏ lớn lên, lại thêm một năm cô rời xa anh... Hạ Nhi là bằng chứng chứng minh với cô rằng anh đã từng tồn tại, tình yêu của cô dành cho anh là thật. Chứng minh những kí ức mỗi đêm cô đều mơ đến là thật, làm cô không thể nào phủ nhận những chuyện đã xảy ra chỉ là một cơn ác mộng.

“ Nhi Nhi nhớ mẹ lắm! Nhưng ở với mẹ Vy mẹ Duệ và ba Ân cũng rất vui!”

Ngày hôm qua, sáng sớm tinh mơ Khả Vy đã nằng nặc đòi đưa Hạ Nhi sang nhà Thiên Ân ở một hôm để Nhật Hạ có không gian riêng tư yên tĩnh chuẩn bị kĩ cho buổi phỏng vấn quan trọng ngày hôm nay. Vì Hạ Nhi từ nhỏ đã rất bám mẹ, nếu cô bé cứ bám dính lấy mẹ thì Nhật Hạ sẽ không thể làm gì mất...

Dương Nhật Hạ ôm lấy cô bé, khẽ véo chiếc má bánh bao đáng yêu của con bé, ngắm nhìn đôi mắt trong veo tròn xoe đang cười thật tươi. Thân hình bé nhỏ ôm lấy cô mãi không chịu buông.

Lúc này Khả Vy mỉm cười, hai người này mới xa nhau có một ngày mà làm như một năm không bằng...

“ Lên xe đi nào nhân viên tập đoàn HAT.”

“ Đừng gọi thế mà, còn sớm quá!”

“Không sớm chút nào nhé! Bọn mình tin cậu làm được!” Phùng Thiên Ân đang cúi xuống lấy bánh và sữa cho Hạ Nhi, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tháng lương đầu phải khao bọn mình đấy nhé!” Giản Tư Duệ đang buộc tóc cho Hạ Nhi, cũng nhanh nhẹn tiếp lời.

Nhật Hạ lúc này mới để ý đến ghế sau.. Khả Vy lại lôi tất cả mọi người đi rồi. Đúng là Khả Vy, đi đâu cũng phải lôi cả đội quân hùng hậu theo mới chịu.

Cuộc đời chẳng mấy tươi đẹp của Nhật Hạ chỉ có ba người họ là gia đình, là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm của cô. Có Hạ Nhi và những người bạn giống như gia đình thực sự, cũng coi như là lời an ủi mà ông trời dành cho cô.

Thời gian đầu mới có Hạ Nhi, Nhật Hạ lúc ấy phải bỏ học, cũng chẳng có kinh nghiệm nuôi con lại còn chỉ có một thân một mình nên khó khăn hơn bao giờ hết. Đêm nào cô cũng khóc vì mệt mỏi. Nhưng lúc ấy, Tư Duệ, Thiên Ân và Khả Vy đã dành thời gian thay nhau chăm sóc mẹ con cô. Nhớ có những buổi tối, họ bị Hạ Nhi xoay như chong chóng, người thì loay hoay pha sữa, người thì lóng ngóng thay tã, chỉ để giúp Nhật Hạ dành thời gian ít ỏi cho giấc ngủ. Hại cả ba người hôm sau phải mang mắt gấu trúc thâm quầng đến trường. Cuộc sống của Nhật Hạ vì có họ mà tốt đẹp lên rất nhiều. Họ là niềm an ủi lớn nhất, động lực để cô có thể tiếp tục sống.



Bốn người họ là bạn học cấp 3, sau đó đều cố gắng để được học chung trường đại học. Cả bốn người họ rất thân thiết, từ lúc đi học đều đã dính lấy nhau. Ba người đều biết rõ hoàn cảnh của Nhật Hạ, nên hết mực đối xử tốt với cô. Nhật Hạ thực sự biết ơn ba người, không biết phải cảm ơn bao nhiêu cho đủ nữa...

Trương Khả Vy là con gái của một vũ công ba lê nổi tiếng, cha cô là ông chủ của một công ty đá quý lớn. Khả Vy rất xinh, mái tóc dài được cô chăm sóc từ khi còn nhỏ, uốn xoăn phù hợp với gương mặt tròn xoe đáng yêu của Khả Vy. Khả Vy rất xinh, gương mặt với những đường nét hài hoà, thanh tú, thân hình không quá cao nhưng thon thả nên nhìn như búp bê vậy. Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chỉ tiếc là gia đình không được hạnh phúc. Cha mẹ Khả Vy quá chăm lo cho sự nghiệp, mà quên mất cô con gái nhỏ của họ cũng cần được yêu thương. Cô bé nhỏ lúc ấy cảm nhận được sự ấm áp chưa ai cho cô từ Nhật Hạ, quyết định từ đó sẽ là bạn tốt nhất của nhau. Không bị quản lí bởi bất kì ai vì sự bận rộn của cha mẹ nên hầu hết thời gian Khả Vy đều ở bên Nhật Hạ, tất cả những năm tháng cấp ba.

Phùng Thiên Ân là con cả của một tập đoàn điện tử, từ nhỏ đã thông minh hơn người. Dáng người cao, khuôn mặt thanh tú, sống mũi thẳng tắp, nước da trắng, đôi mắt một mí đáng yêu. Lúc nào cậu cũng hoà nhã, luôn đứng giữa giải quyết mọi hiểu lầm. Vì có trí thông minh hơn người nên ngay từ nhỏ cậu đã bị áp đặt, bị đặt quá nhiều kì vọng và không được sống cuộc sống mà bản thân mong muốn, cho đến khi gặp được những người bạn thân... Họ đã cho cậu biết thế nào là cuộc sống.

Giản Tư Duệ là người duy nhất có gia đình hoàn hảo và hạnh phúc. Dáng người cao, thanh lịch, mái tóc ngắn ngang vai được cắt tỉa layer cẩn thận làm tôn lên những đường nét sắc sảo trên gương mặt xinh đẹp của Tư Duệ. Từ nhỏ luôn được cưng chiều như công chúa, cha mẹ yêu thương hết mực. Ba mẹ của Tư Duệ rất thương Nhật Hạ, nên thường xuyên chăm sóc Nhật Hạ như con gái trong gia đình, vì thế Tư Duệ và Nhật Hạ chẳng khác nào chị em ruột.

Bốn người mỗi người một hoàn cảnh cứ thế gặp được nhau, bên cạnh nhau suốt quãng thời gian thanh xuân đến tận khi đều đã trưởng thành.

Tập đoàn HAT.

Lúc này trong xe vẫn rối rít tiếng nói chuyện, cười đùa. Chăm sóc Hạ Nhi mãi rồi mọi người cũng sắp thành con nít đến nơi...

Mọi người chúc Nhật Hạ may mắn, rồi lái xe rời đi. Khả Vy nói sẽ đưa Hạ Nhi đi công viên, ít nữa sẽ về đón cô.

“Xin hỏi cô có đặt lịch trước không ạ?”

Cô tiếp tân mỉm cười thân thiện chào đón Nhật Hạ.

“Tôi đến phỏng vấn.”

Thái độ của cô tiếp tân có chút thay đổi, ánh nhìn dò xét Nhật Hạ từ trên xuống dưới, khiến cô có chút không thoải mái.

“Mời cô đi theo tôi.”

Cô tiếp tân dẫn Nhật Hạ đến thang máy rồi bấm số hai mươi.

“Thực sự phải phỏng vấn ở tầng cao vậy sao?”



Nhật Hạ khẽ lẩm bẩm. Thang máy vừa xuống, một người đàn ông lịch lãm ăn mặc chỉnh tề bước ra.

“Bạch Tu Kiệt?”

Không ngờ lại gặp người quen ở đây... Bạch Tu Kiệt là bạn trai của Khả Vy. Hai người quen nhau cũng được ba bốn năm, từ khi Tu Kiệt và Khả Vy bắt đầu qua lại.

“Chào em. Anh cũng đang tìm em đây.”

Bạch Tu Kiệt mỉm cười, bước vào thang máy cùng Nhật Hạ.

“Em là ứng cử viên khá đặc biệt đấy.”

Nhật Hạ vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, bản thân cô chỉ biết Tu Kiệt là thiếu gia của một tập đoàn tương đối lớn, đang tiếp quản công ty riêng chứ không ngờ anh cũng làm việc ở đây...

“Dạ?..”

Tu Kiệt thoáng hiểu sự bất ngờ trong ánh mắt Nhật Hạ, liền giải thích.

“Tổng giám đốc công ty này là bạn thân anh, lần này bọn anh hợp tác cho ra bộ sưu tập mới nên anh thường xuyên qua lại đây.”

Lúc này Nhật Hạ mới thoáng hiểu, tiếp tục suy nghĩ đến câu nói trước ấy.

“Sao em lại... đặc biệt?”

Liệu cái này có thể giải thích cho ánh mắt kì lạ của nhân viên là cái nhìn dò xét của nhân viên tiếp tân không?

“Vì em được đích thân Hứa tổng lựa chọn, chỉ một mình em thôi.”

Nhật Hạ vẫn cố giữ nụ cười bình thản trên mặt nhưng trong lòng cô đã bắt đầu hoảng loạn, tự đặt ra cho mình hàng ngàn câu hỏi.

Đang định hỏi thêm một vài câu hỏi thì thang máy đã đến tầng số hai mươi nên đành nhở Khả Vy hỏi sau vậy, Nhật Hạ theo bước Tu Kiệt tiến vào một căn phòng lớn.