Chương 20: Để tôi đưa anh về.

Dương Nhật Hạ tò mò nhìn Hứa Âu Thần, cuối cùng lại vô tình nhìn thẳng vào đôi mắt thăm dò của Vương Nhược Đông. Cô kinh ngạc, vội vã lảng tránh. Cái nhìn chứa đầy sự thăm dò, khiến cô hoảng sợ.

Dương Nhật Hạ biết thêm một điều mới, có vẻ mối quan hệ giữa Hứa Âu Thần và Hứa gia rất căng thẳng.

“Oy oy, việc gì phải căng thế. Cuối cùng thì Hứa thiếu gia cũng trưởng thành rồi.” Chắc hẳn Vương Nhược Đông là người duy nhất dám cợt nhả trêu chọc Hứa Âu Thần. Trêu đùa anh không khác gì đùa với lửa.

Âu Thần lườm Vương Nhược Đông, ánh mắt như muốn cắn chết anh ta.

“ Hứa tiên sinh, giám đốc Tịch đến rồi ạ.” Cô nhân viên khách sạn đi vào, thông báo.

Lúc này Hứa Âu Thần và Vương Nhược Đông cùng nhìn, đứng dậy bước đi. Nhật Hạ lại lóng ngóng chạy theo sau họ.

Họ cùng bước vào một căn phòng lớn, xa hoa trên tầng cao nhất của khách sạn. Trong căn phòng đầy đèn sáng chưng, trang trí xa hoa là bữa tiệc thịnh soạn, giám đốc Tịch đã ngồi chờ sẵn. Hứa Âu Thần bước vào, chìa tay ra bắt tay với ông giám đốc. Ông giám đốc cũng đáp lễ, bắt tay Âu Thần.

Dương Nhật Hạ biết ý, cũng tiến đến, lịch sự bắt tay xã giao với ông ta. Ông ta nắm tay Nhật Hạ, gật đầu cười. Ánh mắt nhanh nhẹn quét từ trên xuống dưới người Nhật Hạ, gật đầu lia lịa rồi mới thu bàn tay bụ bẫm về. Khiến Nhật Hạ cảm thấy có chút run sợ.

Sau khi ông ta ngồi xuống, Vương Nhược Đông ga lăng kéo chiếc ghế đối diện ông ta, ý mời Nhật Hạ ngồi xuống. Nhật Hạ thầm thở dài vì không phải ngồi cạnh ông giám đốc kia, cô dị ứng với những ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình đầy ẩn ý như vậy.

Nhật Hạ ngồi xuống xong, Hứa Âu Thần cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô. Nhật Hạ có cảm giác như được che chở, lấy làm lạ.

Bữa tiệc xã giao tẻ nhạt đầy khách khí bắt đầu diễn ra.

Hứa Âu Thần vốn không uống được rượu, nên tất cả những ly rượu đều do cô xử lí, giám đốc thấy cô uống được, không ngừng rót ly này đến ly khác. Chẳng mấy chốc bình rượu đã cạn, chuyện còn chưa bàn được bao nhiêu.



Dương Nhật Hạ không phải thư kí hay trợ lí chuyên nghiệp, không quen đưa đẩy chiều lòng đối tác. Vẻ mặt của giám đốc lộ rõ vẻ thất vọng. Ông ta nghĩ cô sẽ giống như những cô thư kí nóng bỏng khác, chỉ có nhiệm vụ đưa đẩy chiều lòng khách hàng. Nhật Hạ tuyệt đối không làm những chuyện như thế.

Một lúc sau, những người khác mới đến. Bữa tiệc chưa đến một nửa mà đầu cô đã như trên mây.. loại rượu hôm nay nặng hơn hẳn những loại cô đã từng uống. Nhật Hạ cố gắng nuốt những cơn nôn mửa xuống, cố được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Những người kia còn kinh khủng hơn ông giám đốc, tiếp rượu không ngơi tay, cô thậm trí còn không có thời gian nghỉ ngơi. Đến lúc không chịu được nữa, Nhật Hạ đành đưa mắt qua cầu cứu Hứa Âu Thần đang ngồi bên cạnh nói chuyện. Cô không cảm thấy say, chỉ cảm thấy khó chịu. Dạ dày nóng rát, liên tiếp hành hạ cô bằng những cơn buồn nôn.

Khi nãy Hứa Âu Thần không để ý, mặc kệ cô. Nhưng bây giờ hành động hoàn toàn ngược lại. Thấy một người lãnh đạo trong ngân hàng nâng ly rượu lên chuẩn bị cụng ly với Nhật Hạ, anh liền giữ lấy tay cô, giành lấy ly rượu về phía mình. Cụng ly với ông ta rồi uống cạn. Uống xong, nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Nhật Hạ lảnh tránh ánh mắt đó, chuyển qua nhìn anh bằng ánh mắt “ anh đang làm gì vậy?”

Những người trong bàn thấy cuộc cùng Hứa Âu Thần cũng chịu uống rượu, cố ý mời rượu anh. Hứa Âu Thần xưa nay vẫn không uống rượu, lần đầu gặp chuyện kì lạ, phải biết nắm bắt cơ hội.

Lúc Hứa Âu Thần giành lấy ly rượu từ tay cô, cũng là lúc Vương Nhược Đông có chuyện phải đi trước. Giờ chỉ còn lại mình cô ngồi đây. Không có cách nào ngăn Hứa Âu Thần lại được. Anh mặc kệ cô, uống cạn những ly rượu bên trong là thứ chất lỏng đỏ như máu. Nhật Hạ không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

Một lúc sau, bữa tiệc cũng đã dần trùng xuống, ai cũng đã ngà ngà say. Lúc này Nhật Hạ quay qua nhìn Hứa Âu Thần, hoảng hốt nhìn gương mặt tái lại, đầy vẻ đau đớn của anh. Cô nhìn anh, gương mặt chẳng khác nào gương mặt đau khổ của Hàn Vũ lúc gọi điện cho cô ta!

May là hôm nay Nhật Hạ không say. Cô thấy tình hình của Hứa Âu Thần không ổn, vội vã cáo lui. Những người ngồi trong phòng cũng quan sát thấy Âu Thần không ổn, đồng ý để họ đi về. Thì thầm vào tai Hứa Âu Thần hỏi rằng có thể đi ra ngoài được không, đến khi anh gật đầu, Nhật Hạ mới lùi ra để anh đứng dậy. Anh cố gắng nhăn nhó đứng dậy, đi được vài bước thì bước chân bắt đầu loạng choạng, phải bám vào tường mới có thể đi được.

Nhật Hạ thấy vậy, vội vã chạy đến đỡ lấy anh.

Cố gắng lắm mới ra được sảnh khách sạn, Hứa Âu Thần đau đớn, nhăn nhó nói với Nhật Hạ.

“Hôm nay tôi không đưa em về được, gọi chồng đến đón nhé..”



Nhật Hạ lúc này mới thấy tình trạng thực sự nghiêm trọng, sợ hãi nhìn anh.

“Anh có sao không? Hay tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?” Vừa đỡ lấy anh vừa lo lắng hỏi.

“Không cần, tôi ghét mùi bệnh viện. Uống thuốc là ổn.”

Âu Thần rất ghét bệnh viện, anh sợ khung cảnh bệnh viện. Anh không muốn nhớ lại những ngày tháng đau khổ trong bệnh viện.

Gương mặt tái mét, cắt không còn một giọt máu của anh ta thực sự đã doạ cô sợ.

Đương nhiên một người chỉ biết lo cho người khác như Nhật Hạ sẽ không vô lương tâm cứ thế đi về, với tình trạng này, anh ta không thể nào tự đi về được. Hôm nay tài xế lại không ở đây. Thật đen đủ đường.

Nhật Hạ suy nghĩ kĩ, cuối cùng quyết định sẽ lái xe chở Hứa Âu Thần về nhà. Cô đã từng có bằng lái xe, vì khi Khả Vy đi học đã kéo cô đi theo. Nhưng đó là chuyện của ba năm trước!

Ba năm rồi, cô thậm trí không chạm vào vô lăng... Không biết liệu Hứa Âu Thần có muốn thử trò chơi cảm giác mạnh không...

“Tôi sẽ đưa anh về.” Bắt chước tính cách của anh ta, cô không quan tâm anh ta sẽ phản ứng như nào, nhanh nhẹn dìu anh ta lên xe.

Chiếc xe Mercedes Maybach đắt đỏ của anh ta đang được Nhật Hạ lái, chạy còn chậm hơn tốc độ của xe đạp.. Nhật Hạ tập trung, lái cẩn thận nhất có thể, cô không muốn ngày mai báo đưa tin trợ lí tổng giám đốc HAT gây tai nạn khi đang chở ông chủ về sau bữa tiệc... Bộ mặt của cô lỡ lọt vào đôi mắt của Hứa Âu Thần, dù đang đau đớn nhưng cũng khẽ mỉm cười.

Hạ Hạ ngốc.

Trên đường về, Hứa Âu Thần nhắm chặt mắt, như muốn chôn mình vào chiếc ghế. Gương mặt vô cảm của không thể hiện sự đau đớn, nhưng có thể thấy bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm, những ngón tay thon dài như sắp chọc thủng bàn tay..