Chương 59: Cả anh và cô đều rất ngốc

“Hoan Hoan, em có đói không?” Anh lại hỏi.

Ít nhiều gì Lê Hoan cũng đoán được ý anh.

“Không đói.”

“Nhưng anh đói.”

“…”

Lê Hoan mỉm cười: “A, đâu có liên quan tới em.”

“Có liên quan chứ, bởi vì anh muốn ăn cơm cùng với em mà.” Không cho cô có cơ hội từ chối, Phó Tây Cố nhanh miệng nói tiếp, “Hoan Hoan, anh nấu cơm cho em ăn nhé?”

Cô biết trong mỗi câu anh nói ra đều là cạm bẫy.

“Em mệt rồi.” Cô từ chối.

Phó Tây Cố cười vô cùng vui vẻ: “Không sao đâu, em ngủ một giấc trước đi, chờ anh làm xong thì anh gọi em dậy.”

“…”

Lê Hoan biết rõ dù cô có từ chối bao nhiêu lần đi nữa thì người đàn ông này đều có đối sách đợi cô, nếu cô không đồng ý thì anh sẽ tuyệt đối không tha cho cô.

Cái người này…

Cô liếc mắt nhìn anh một cái.

Phó Tây Cố cười cười không nói, nắm tay cô dắt cô đi một cách tự nhiên.

Lê Hoan xấu hổ, lập tức giãy tay ra nhưng cuối cùng vẫn bị anh giữ chặt tay kéo đến thang máy.

Thang máy chạy lên tầng cao nhất.

Không hiểu sao trái tim Lê Hoan lại đập mãnh liệt.

Cô cứ nghĩ rằng…

“Anh ở đây sao?”

“Ừ.”

Ánh mắt của anh nóng rực, Lê Hoan dời mắt sang nơi khác, không nói thêm gì nữa.

Thang máy đến nơi rất nhanh, cửa mở.

Phó Tây Cố nắm tay cô rất thật chặt, không hiểu sao lại có chút căng thẳng: “Hoan Hoan.”

Lê Hoan hiểu ra rồi.

Anh đang sợ cô sẽ từ chối vào phút cuối, lo lắng liệu cô có thích hay không, căng thẳng… khi chuẩn bị chỉ có hai người ở riêng với nhau.

Thì ra cũng có lúc anh… căng thẳng.

Ngây thơ đến mức như vậy sao?

Nghĩ đến đó, Lê Hoan cong môi cười, tâm trạng tốt vô cùng.

“Không đi nữa sao?”

“Đi chứ.”

Phó Tây Cố lặng lẽ thở ra một hơi, dẫn cô vào trong phòng khách sạn của mình.

Đây là một phòng tổng thống, bên trong trang bị đầy đủ những thứ mà khách cần dùng.

Lê Hoan bị dẫn tới phòng ngủ trước.

“Em muốn ngủ trên giường một lát hay là…”

“Ghế sô pha.” Lê Hoan lập tức cắt ngang lời anh.

Phó Tây Cố sững sờ, sau đó anh cười tươi như hoa.

“Hoan Hoan,” Bụng ngón tay vuốt ve mu bàn tay mịn màng của cô, anh cúi đầu cười nhẹ, “Anh chưa ngủ ở đây lần nào đâu, trên giường cũng không có mùi của anh. Anh cũng sẽ không thừa cơ làm bậy với em, cứ yên tâm đi, anh không cầm thú như vậy.”

Bị vạch trần, Lê Hoan cảm thấy không được tự nhiên.

“Anh đi nấu cơm đi.” Cô tức giận trừng mắt với anh, dùng sức rút tay về, xoay người đi về phía sô pha để che giấu xấu hổ.

Sau lưng, Phó Tây Cố càng cười tươi hơn.

“Được, chờ anh nhé.” Anh nói.

Lê Hoan không đáp lại.

Phó Tây Cố cũng không để ý, xoay người rót cho cô một ly nước: “Uống xong thì gọi anh, anh rót nữa cho em.”

Nghĩ đến điều gì, anh bước nhanh vào phòng bếp, lấy trái cây mà quản lí khách sạn mới tặng rửa sạch rồi xếp vào đĩa bưng ra ngoài.

Đều là trái cây cô thích ăn.

Vừa mới liếc nhìn, lòng Lê Hoan đã cảm thấy ấm áp, cô không kìm lòng được mà mỉm cười.

Người đàn ông đã quay lại phòng bếp.

Lê Hoan nhìn vào trái cây đã được rửa sạch và ly nước trên bàn kia, cuối cùng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp. Phòng bếp là kiểu mở, bất kể là anh hay là cô thì chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nhau.

Có lẽ là tâm linh tương thông, lúc cô vừa mới nhìn anh thì anh cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt của anh chứa đầy vui vẻ.

Lê Hoan bình tĩnh dời mắt sang nơi khác, nhưng trên thực tế, trái tim cô đã đập loạn xạ lên cả rồi, thịch thịch thịch, giống như là muốn lao ra khỏi ngực vậy.

Cô bưng ly nước uống một hớp.

Rõ ràng chỉ là một ly nước sôi để nguội mà thôi, thế mà cô lại có thể cảm nhận được vị ngọt… ngọt đến tận tim.

Trong phòng rất yên tĩnh, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng bận rộn trong phòng bếp. Hai người không nói với nhau câu gì nhưng sự dịu dàng lại cứ lan tỏa khắp không gian.

Chốc chốc Lê Hoan sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, không biết là trùng hợp hay là tâm linh tương thông, hoặc là anh vẫn luôn chú ý bên này mà mỗi lần cô nhìn anh thì anh cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Anh không tạo áp lực cho cô, cũng không đùa giỡn với cô, hoàn toàn để cho cô có không gian thoải mái, rất giống như lần trước anh nấu cơm ở nhà cô vậy.

Lê Hoan ngồi nghĩ lan man, cái cảm giác này, giống như… rất không tồi thì phải.

Mấy lần sau, cô không nhìn anh nữa, tiện tay cầm cuốn tạp chí trên bàn lên đọc. Cô đọc vô cùng chăm chú nên không chú ý tới người đàn ông không dằn lòng nổi mà cầm điện thoại.

*

Cảm thấy đỉnh đầu có bóng mờ che phủ, Lê Hoan mờ mịt ngẩng đầu lên thì chạm phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Anh vươn tay về phía cô.

Lúc này cô mới phát hiện người này đã thay quần áo rồi.

Đột nhiên trái tim đập nhanh hơn, cô đặt tay vào lòng bàn tay của anh một cách tự nhiên, thuận thế đứng lên.

Một giây sau, cô cảm giác được anh nắm tay cô chặt hơn một chút.

Cô hơi nhíu mày, nhẹ giọng cười: “Anh đang căng thẳng hả…?”

Phó Tây Cố nhìn cô một cái, không che dấu, gật đầu: “Phải, anh đang căng thẳng, anh sợ em không thích.”

…Ngốc thật.

Lê Hoan không nhịn được trêu chọc anh trong lòng.

“Nếu em không thích thì sao?” Cô cố ý hỏi.

Yết hầu lăn nhẹ, Phó Tây Cố nói tiếp, giọng nói hơi trầm: “Vậy anh sẽ cố gắng làm cho đến khi em thích thì thôi.”

“Phó Tây Cố.”

“Hoan Hoan, anh đây.”

Lê Hoan đứng lại, rút tay về một cách kiêu ngạo giống như một nữ vương, cố ý trêu chọc anh: “Hình như em có chút tin đây là lần đầu tiên anh theo đuổi con gái rồi đấy. Rất… ngốc, không hề phù hợp với tuổi của anh chút nào.”

Phó Tây Cố: “…”

Nhìn thấy ý cười tràn ngập trong mắt cô, Phó Tây Cố nhìn cô nói: “Hoan Hoan, anh sẽ cố gắng làm tốt, không phải chỉ là nói suông đâu.”

Trong bóng đêm, dường như ánh mắt anh lóe lên những tia sáng nhỏ vụn.

Anh đứng ở đó, cho dù không làm gì cả thì cũng khiến cho lòng người rung động.

Lê Hoan dời mắt, nhìn cứ tưởng như không quan tâm nhưng thật ra tim đã đập loạn lên cả rồi: “Tùy anh.”

Giọng nói của cô rất nhỏ, rơi vào trong gió rồi cứ thế phất nhẹ vào tim anh.

Nhẹ nhàng mềm mại, ấm áp.

Phó Tây Cố cong môi cười vui vẻ hơn.

Trong lúc nhất thời, cả hai người đều không ai nhúc nhích.

Lê Hoan đột nhiên cảm thấy cả anh và cô đều rất ngốc. Tuy vậy hai người đã bộc lộ ra vẻ mặt khác của mình trước mặt đối phương rồi.

Giống như những cô cậu mới yêu nhau lần đầu vậy, sẽ ngốc, sẽ lúng túng, sẽ quan tâm nhau, cũng có thể vì một hành động nhỏ nhặt của đối phương mà cảm thấy vui vẻ.

Cũng may Phó Tây Cố kịp thời nhận ra rằng mình đang “ngốc” nên nhanh chóng kéo ghế ra giúp cô.

“Hoan Hoan.”

Lê Hoan rũ mắt, cong môi cười rồi ngồi xuống.

Sau đó Phó Tây Cố cũng ngồi xuống đối diện cô.

Bây giờ đã là mùa đông ở Nam Thành, nhưng khí hậu ở Cảng Thành thì vẫn nóng bức, cũng may là nhiệt độ ban đêm ở đây không cao lắm nên việc vừa dùng cơm trên sân thượng vừa thưởng thức cảnh đêm là một việc vô cùng tốt đẹp.

Trước mặt cô là một bàn cơm Tây vô cùng hấp dẫn.

Nhưng Lê Hoan nghĩ, là quan trọng nhất, có lẽ vẫn là người ngồi ăn chung với mình.

Cô không muốn phủ nhận rằng giờ phút này cô rất vui vẻ.

Phó Tây Cố cũng vậy.

“Hoan Hoan, em nếm thử xem có ngon không.” Ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào cô, vừa chờ mong vừa căng thẳng.

Lê Hoan hoàn hồn, quét mắt nhìn bàn thức ăn, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Không có rượu sao anh?”

Cảnh đẹp ở bên dưới, cơm Tây với rượu ngon, vậy mới hoàn hảo được chứ.

Cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý muốn uống rượu thật.

Phó Tây Cố đột nhiên cảm thấy cổ họng nóng ran: “Hoan Hoan, em không thể uống rượu.”

Lê Hoan vốn không nghĩ nhiều nhưng đột nhiên chạm phải ánh mắt của anh, cô lập tức nhớ lại hình ảnh mình đùa giỡn anh vào đêm say rượu đó, sau đó… là cảm giác tê dại khi môi anh chạm vào môi cô.

Trong nháy mắt, tai cô nóng bừng lên.

Nhưng người đàn ông lại vẫn cứ tiếp tục nhấn mạnh: “Hoan Hoan, em không được uống rượu.”

Lê Hoan: “…”

“Ai nói muốn uống chứ? Anh lo ăn cơm của anh đi.” Cô vừa tức giận vừa xấu hổ nói.

Giọng điệu hờn dỗi.

Phó Tây Cố sững sờ, không nhịn được nhớ tới cơ thể mềm mềm thơm thơm trong ngực đêm đó.

Môi của cô… cũng mềm như vậy.

Máu trong cơ thể dường như đồng loạt chảy về cùng một chỗ, nhìn khuôn mặt của cô, cuối cùng Phó Tây Cố cũng tỉnh táo lại.

“Được.” Anh nhủ thầm phải phịn, phải nhịn, rốt cuộc cũng nhịn xuống được.

Dưới sự ấm áp, bầu không khí dường như đang lặng lẽ thay đổi.

Hai người đều mang suy nghĩ riêng mà im lặng ăn phần của mình.

Chưa đầy một lát, Phó Tây Cố đã hồi hồn hoàn toàn thử cố gắng tìm chủ đề bắt chuyện, bắt đầu từ những chuyện không gặp nhau một tháng trước. Mặc dù những chuyện đó đều đã nói với nhau qua tin nhắn hết rồi nhưng không biết có phải hôm nay họ đã có mối quan hệ khác hay không mà khi nghe một lần nữa, trong lòng Lê Hoan lại tồn tại một cảm giác khác.

Trò chuyện một lúc, chủ đề lại chuyển sang chuyện khác.

Thời gian dần trôi qua, Lê Hoan bắt đầu nhận ra có gì đó sai sai.

Cô dừng lại, nhìn về phía Phó Tây Cố.

“Làm sao vậy em?” Phó Tây Cố cũng nhìn lại cô.

Lê Hoan nói: “Anh cứ nói tiếp đi?”

Phó Tây Cố: “…”

“Nói đi.”

Phó Tây Cố làm bộ khụ một cái, không hề giấu diếm: “Hoan Hoan, em có nhớ cái lần em ăn cơm chung với Cố Cảnh Thâm không, những lời mà anh từng nói đấy?”

Cố Cảnh Thâm?

Liên quan gì tới anh ấy nhỉ?

Lê Hoan nhất thời không phản ứng kịp.

“Cái gì?”

“Anh nói anh ghen ghét, anh ghen, bởi vì khi anh nghĩ đến việc em hẹn hò với người đàn ông khác là anh không chịu được, không chịu được việc em gắt gỏng khó chịu với anh nhưng lại cười với người khác…”

Lê Hoan sửng sốt hai giây, rốt cuộc cũng hiểu được.

Mà sau khi phản ứng kịp, trái tim đã bắt đầu đập nhanh hơn, ngay sau đó khuôn mặt cũng nóng bừng lên.

Cũng bởi vì cô nói chuyện vui vẻ với Cố Cảnh Thâm nên ghen đến tận bây giờ. Vì thế mà phải nói huyên thuyên không ngừng như vậy, chỉ vì mong cô cũng nói chuyện vui vẻ như thế với anh…

Thật sự là…

“Phó Tây Cố,” Cô liếc nhìn anh, sau đó đỏ mặt, “Sao lại có một người ngây thơ như anh vậy chứ?”

Phó Tây Cố lại không phủ nhận: “Ừ…” Nghĩ nghĩ, anh lại nói, “Hoan Hoan, anh… Lần đầu tiên theo đuổi em, có thể anh sẽ không làm tốt, nhưng anh sẽ cố gắng khiến cho em thích, để em vui vẻ. Sau này cho dù qua bao nhiêu năm mà nhớ lại thì cũng toàn là những kỉ niệm vui vẻ.”

Trái tim lại rung động nữa rồi.

Lê Hoan không nhìn anh, chỉ nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.” Sợ anh lại nói thêm những lời khiến cho cô xấu hổ, cô nhanh chóng cướp lời anh rồi uy hϊếp, “Ăn cơm, không cho phép nói nữa.”

Trê mặt Phó Tây Cố lập tức nhuộm đầy vui vẻ: “Được, nghe em hết.”

Sau đó, anh thật sự không nói huyên thuyên như lúc nãy, thỉnh thoảng chỉ nói chuyện vài câu với cô.

Bầu không khí vô cùng tốt đẹp.

Cảnh ban đêm cũng càng lúc càng đẹp.

Gió nhẹ lướt qua, bỗng nhiên Phó Tây Cố đứng lên.

Không hiểu sao Lê Hoan lại cảm thấy căng thẳng.

Một giây sau, cô nhìn thấy bàn tay người đàn ông đưa tới trước mặt mình.

Mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, trông đẹp vô cùng.

“Hoan Hoan, anh có thể mời em nhảy một điệu không?”

Giọng nói khàn khàn gợi cảm dưới ánh trăng lại càng trêu người.

~~~~~~hết chương 59~~~~~~